Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 7 : Chuyên gia vũ khí

Ngày đăng: 11:30 30/04/20


Lôi Lạc Thần trở về phòng của mình, trên người toàn là mồ hôi vì lúc sáng luyện tập.



Anh bước vào trong, tay thản nhiên đóng cánh cửa phòng lại.



Căn phòng không lớn chỉ đủ để một chiếc giường đôi, một cái bàn làm việc bằng gỗ và một cái tủ quần áo, tuy không gian chặt hẹp so với biệt thự Lôi Viên, nhưng trong phòng có đầy đủ tiện nghi.



Vì thói quen ưa sạch sẽ của anh nên Đại Tá đặc biệt ưu ái, cho anh phòng tắm riêng không dùng phòng tắm tập thể.



Lôi Lạc Thần cỡi bỏ bộ quân phục trang nghiêm trên người, đặt thẳng thớm trên giường đi vào trong phòng tắm.



Anh đứng dưới vòi sen để mặc cho những giọt nước lạnh như băng phun thẳng vào làn da màu đồng căng cứng, cơ thể cường tráng với những cơ bắp cuồn cuộn được tạo thành vì một thời gian dài luyện tập.



Lôi Lạc Thần vốn sở hữu là da trắng nhưng từ lúc gia nhập vào quân đội vì trải qua huấn luyện ngoài trời nên làn da trắng kia đã trở nên mặn mà hơn.



Từng giọt từng giọt nước lạnh tanh chạm vào da anh tư từ chảy xuống thân hình xăn chắc, anh vươn tay vuốt vuốt mái tóc màu đen ngắn gọn của mình.



Cặp mắt sắc bén bị những giọt nước trông suốt làm nhoà đi, lúc ẩn lúc hiện dưới dòng nước.



Bốn năm nay ngày nào trái tim anh cũng khó chịu, cảm giác mất mát hiện lên trong lòng anh.



Thời gian bốn năm đối với nhiều người chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với anh thì dài như cả thế kỉ.



Anh dùng công việc để chia phối tâm tư của mình, nhưng cũng vô dụng.



Ba tháng sau khi An Nhi rời đi, anh mới nhận ra rằng cuộc sống của anh nếu thiếu đi cô, cũng giống như trái tim thiếu đi nhịp đập.



Lúc này Lôi Lạc Thần mới biết, anh đã quen với việc cô luôn ở bên cạnh, lúc nào cũng lẩn quẩn bên anh.



Lôi Lạc Thần bất đầu hoang mang, anh dùng hết năng lực của mình để điều tra về hành tung của An Nhi.



Anh gọi điện thoại cho cô nhiều lần, đợi đến khi chuông đỗ hết cũng không ai bắt máy, cái anh nghe được chỉ là giọng nói máy móc của người phụ nữ.




Đúng như câu " hoa hồng tuy đẹp nhưng lại có gai, nếu không khéo chưa chạm vào đã khiến mình bị thương."



Đó chính là suy nghĩ của tất cả nam quân nhân có mặt, tuy trong lòng rất ngưỡng mộ cô nhưng họ biết tự lượng sức mình.



Ánh mắt sắc bén như lưỡi gươm của người nào đó như tia X quang nhìn thẳng vào cô gái đang đi bên cạnh Đại Tướng, bàn tay đang đặt bên hông của Lôi Lạc Thần bắt giác siết chặt lại, khi anh nhìn thấy cô gái mà anh ngày nhớ đêm mong thản nhiên bước ngang quan anh, còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như không quen biết.



Cô nâng mặt ánh mắt kiêu ngạo phớt đi ánh mắt tò mò của đám quân nhân.



Đại Tướng dẫn đường đưa cô gái lên khán đài phía trước, ông uy nghiêm lên tiếng.



"Hôm nay là vịnh hạnh của nước ta, mời được chuyên gia vũ khí hàng đầu thế giới đến giúp đỡ.



Các người hãy tận lực phối hợp cùng với Storm."



Tiếp theo lời nói của Đại Tướng là một tràn pháo tay đầy nhiệt huyết, nếu có được sự hổ trợ của chuyên gia vũ khí thì quân đội sẽ như hổ mọc thêm cánh, bách chiến bách thắng.



Sau khi nói xong, Đại Tướng mời Storm phát biểu.



Storm bước tới trước micro lạnh giọng nói.



"Tôi làm việc rất nghiêm túc công tư phân minh, không thích đùa bỡn, nếu ai cảm thấy không hài lòng thì tôi sẽ không miễn cưỡng."



Storm nói xong liền cúi đầu một cái theo lễ, quân nhân phía dưới có người thưởng thức tính khí ngạo mạn của cô, có người bất mãn vì lời nói ngông cuồng không xem ai ra gì.



Dù sao tất cả mọi người đứng được ở ở vị trí này đều là quân nhân cấp cao, trên vai người nào cũng có quân hàm, cô gái này là ai sao lại tỏ ra hóng hách trước mặt họ.



Cô có tài hay không bọn họ không biết nhưng có đều dù tài trí có nổi bật đến đâu cuối cùng cũng chỉ là một người phụ nữ, không thể sánh bằng với nam nhân bọn họ.



Lôi Lạc Thần không quan tâm đến lời bình luận của bọn quân nhân bên cạnh, ánh mắt sắt lạnh không rời khỏi gương mặt xa lạ của Storm.