Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 18 : Chỉ là một đứa tạp chủng

Ngày đăng: 18:44 19/04/20


Giống như vô số truyện Nguyễn Kiều Kiều từng đọc, cô cũng xem không ít phim, cuối cùng cũng đúc kết một đạo lý.



Thời điểm mấu chốt, đừng nói nhảm! Chạy!



Rõ ràng ánh mắt tên người thú kia nhìn qua đây, trước khoan nói tới việc hắn có cận thị hay thị lực yếu hay không, chạy trốn là cách đầu tiên sinh tồn ở mạt thế.



Cô lặng lẽ lui ra sau, nhưng tên người thú đó đã xác định, lập tức chạy như bay qua đây.



Mẹ.



Động tác của Nguyễn Kiều Kiều hơi chậm tí, nhưng cô không do dự, bởi bị bắt cũng chỉ có thể giống như Tiểu Manh. Cô đứng dậy, chạy thục mạng.



Cô lại chạy vào ngọn núi lớn tràn ngập sương mù kia. Cô không thấy rõ con đường trước mặt lắm, chỉ có lỗ tai có thể nghe được tiếng hô hấp phì phò phía sau ngày càng gần.



Cô sắp bị bắt rồi ư?



Khi tiếng hô hấp phì phò tiếp cận cô, cổ tay chợt siết chặt, cô bị kéo vào một lồng ngực.



Quyền đấm cước đá theo quán tính đều bị chế trụ, vành tai đau nhói, trong nháy mắt cô tỉnh táo.



Cách gặp mặt bạo lực vậy, không phải Tô Tầm thì là ai?



Anh che miệng cô, che chở cả người cô trong lồng ngực rộng của anh. Hử? Anh lại có thể vạm vỡ thế?!



Nguyễn Kiều Kiều vẫn không nhúc nhích, lúc này không phải là lúc tìm chỗ chết. Bên tai, tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó hắn đứng lại dường như đang tìm kiếm cô. Chẳng biết Tô Tầm dùng biện pháp gì, hình như hắn không phát hiện ra bọn họ, ngược lại dừng một chút, bước chân càng lúc càng xa.



Cái tay che miệng cô bỗng bỏ xuống, Tô Tầm xoay người rời đi.



Nguyễn Kiều Kiều không chút kiêu ngạo, lập tức như cái đuôi đuổi theo.



Dọc đường đi, cô cũng ngậm chặt miệng. Ai biết gần đó có cái gì nguy hiểm không? Lên tiếng liệu có rước lấy nhiều phiền phức hơn không?



Cô chẳng biết mình đi bao lâu, chỉ biết cô níu áo Tô Tầm, băng qua tầng tầng tảng đá, trong đó có tảng đá rắn chắc đâm chân cô chảy máu.



Cô rất đau, song không dám lên tiếng, đến khi Tô Tầm dừng lại hỏi, “Cô bị thương?”



Cũng không biết Tô Tầm là người hay chó, anh lại ngửi được mùi máu tanh.



Tô Tầm nhấc Nguyễn Kiều Kiều lên đặt trên tảng đá trước mặt. Sương mù đã tản đi, gương mặt lạnh lùng của anh xuất hiện.



Anh nâng chân cô, từ trên cao nhìn xuống.



“Máu sẽ dẫn dã thú tới.”



“Xin lỗi.”


Hiện tại mười mấy tên người thú chỉ còn lại ba, Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn một tên cao to nhất trong đó, hắn luôn đứng tại chỗ bất động, giống như đang vận sức chờ phát động vậy.



Khi Nguyễn Kiều Kiều chém một đao lên cánh tay tên người thú đó, bỗng nhìn thấy một ánh bạc xuất hiện trước mặt, thẳng tắp bay về phía Tô Tầm.



“Đại nhân, cẩn thận!”



Nguyễn Kiều Kiều nhắc nhở quá chậm, mũi tên nhỏ ấy vẫn bắn trúng chân Tô Tầm.



Nếu là bình thường, Nguyễn Kiều Kiều không sợ. Song tại thời điểm này, cô thấy sắc mặt Tô Tầm biến đổi.



Mặc dù dao trên tay vẫn công kích tên người thú kia, nhưng rõ ràng sức lực giảm rất nhiều.



Lẽ nào mũi tên có vấn đề?



Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều xuất hiện nghi hoặc này, động tác tay càng tăng nhanh.



Tên người thú kia bị đứt cánh tay, thế mà vẫn không buông tha, quơ rìu tiếp tục xông tới.



Nguyễn Kiều Kiều lộn mèo tránh thoát nhờ sơ hở của hắn. Thừa dịp hắn nhào đến, cô lăn qua dưới thân hắn, đồng thời hung hăng bổ một dao vào sau lưng hắn.



Da người thú cứng thật, chấn động đến mức tay cô tê rần.



Song hiệu quả không tồi, tên người thú phát ra tiếng gào thét chấn động cả ngọn núi lớn, sau đó ngã xuống.



Nguyễn Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, lúc nàymới phân tâm nhìn Tô Tầm. Anh chống đao, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Cô chạy tới.



“Đại nhân, anh không sao chứ?”



“Không có việc gì.” Tô Tầm siết chặt tay cô, giọng nói lạnh lùng, chống lại hai tên người thú còn sống.



“Nắm tay tôi. Giết bọn chúng!”



Lần này, Nguyễn Kiều Kiều giữ nguyên ý kiến của mình.



“Đại nhân, chúng ta trốn đi.”



Cô cảm thấy Tô Tầm đang run rẩy, không biết mũi tên kia có vấn đề gì không, anh hẳn không chống đỡ được bao lâu.



Không đợi Tô Tầm quyết định, Nguyễn Kiều Kiều đã kéo Tô Tầm chạy về phía trước.



Cô lảo đảo chạy trốn, người thú sau lưng thì không nhanh không chậm, giống như bọn họ nắm chắc phần thắng rồi.



Trước mặt, sương mù tản đi, ánh sáng le lói truyền đến.



Nguyễn Kiều Kiều kéo Tô Tầm, “Đại nhân, chúng ta sắp đến rồi.”