Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 25 :

Ngày đăng: 18:44 19/04/20


Editor: LạcLạc​Trên thực tế, Nguyễn Kiều Kiều thực sự không muốn kiểu cách lắm. Cô tự cho

rằng mình không phải Chúa cứu thế, cũng không phải nữ chính trong ngôn

tình cẩu huyết. Khi nam chính biến hình, điều duy nhất cô có thể làm là

chạy trốn.



Song hiện thực cho cô một kích tàn nhẫn, cô liên tục lui về sau, nhưng

thình lình phía sau có một đôi tay mạnh mẽ đẩy cô một cái.



Cứ thế cô lòng không cam tình không nguyện, thậm chí mang theo sợ hãi ngã vào lòng Tô Tầm.



Tô Tầm hành động rất nhanh, anh nhanh chóng nắm tay cô, sau đó ôm cô đến bên người không cho động đậy.



Nguyễn Kiều Kiều giãy giụa hồi lâu, cuối cùng, cô to gan quyết định trở tay cầm tay Tô Tầm.



Rất hữu hiệu. Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc phát hiện cái tay Tô Tầm nắm cô một cách cứng nhắc bắt đầu thả lỏng, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vào

lúc này, sắc đỏ trong hốc mắt anh đã tiêu tan.



“Đại nhân?”



Tô Tầm hít sâu một hơi, gần như đồng thời, anh hất tay cô ra. Vẻ mặt mang theo chán ghét.



Chờ chút ——



Rốt cuộc là ai chán ghét ai?



Nguyễn Kiều Kiều chẳng hiểu sao bị ghét bỏ xoa cổ tay bầm tím, cô nghiến răng, trong lòng mắng vô số từ Fu*.



Thế giới này không tin nước mắt, cũng không tin lòng tự trọng gì. Nhưng

Nguyễn Kiều Kiều bị mất mặt ngay trước mặt mọi người, thoáng cái trở

thành cô muốn dùng mặt nóng dán mông lạnh, cô quả thật ngượng không chịu nổi.



Tô Tầm giết sạch bọn người thú xong, thuận tiện tiếp quản khu mỏ lớn

này, cuối cùng lúc dẹp đường trở về nhà, cô cũng không nói một câu với

Tô Tầm.



Cô vẫn phụ trách toàn bộ chuyện ăn uống của đội ngũ, cũng chăm sóc đặc

biệt cho Tô Tầm, bởi vì anh cực kỳ kén ăn. Lại là cha mẹ áo cơm hiện tại của cô, nên cô không đắc tội nổi.



Song trừ lần đó ra, cô không muốn tiếp xúc nhiều với Tô Tầm nữa.



Lúc rảnh rỗi, Sai Nhĩ sẽ giúp cô rửa chén, làm cơm.



Sai Nhĩ cảm thấy rất hứng thú với thân phận của Tô Tầm.



“Rốt cuộc anh ta là người hay người thú?”



Nguyễn Kiều Kiều cất chén đã rửa, “Việc này quan trọng sao?”



Sai Nhĩ gật đầu, lại lắc đầu, “Hình như quan trọng, nhưng nghĩ kỹ lại, dường như cũng không quan trọng.”



Quả thực Nguyễn Kiều Kiều hết biết nói gì với tên Sai Nhĩ này, “Đúng

rồi, sao anh tới khu mỏ làm việc? Rốt cuộc do đâu?” Mới khiến anh phải

đánh đổi mạng sống của mình.



“Mẹ tôi bệnh nặng.”


“Dáng vẻ kia?”



“Tiềm năng trong cơ thể giống như được kích thích, tràn trề năng lượng,

khỏe mạnh hơn trước đây. Biểu hiện bên ngoài là mắt biến thành màu đỏ,

tâm trạng trở nên cực kỳ cực đoan, cực kỳ khát vọng máu tươi và bạo lực. Tôi nói này… đây thực sự không phải triệu chứng tốt.”



Nguyễn Kiều Kiều khẽ mím môi, bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện nghiêm túc.



“Đồng tử lúc dạng thú trước đây của anh ta không phải đỏ sao?”



“Cô nói khi anh ta biến thành hình thú mắt liền đỏ?”



Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, lời ít mà ý nhiều kể một lượt chuyện xảy ra tại khe núi.



“Tôi cho rằng đó là hình thái bình thường của anh ta.”



“Đương nhiên không bình thường!”



Tiến sĩ Gấu sờ khuôn mặt mập mạp, “Khó trách mấy số liệu gần đây tôi

theo dõi anh ta đều xảy ra biến hóa dữ dội, hóa ra khi biến thành hình

thú đã bắt đầu thay đổi. Lẽ nào trong khe núi thực sự có thứ gì khiến

anh ta biến hóa?”



Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên một hình ảnh.



“Khe núi hẳn không có vấn đề lớn gì. Ông xem tôi có sao đâu. Tôi nghĩ

hình như do mũi tên kia. Sau khi anh ta bị mũi tên kia bắn trúng lập tức hóa thành thú, dựa theo lời ông giải thích, thì tâm trạng mất khống

chế…. giống như mất lý trí ấy.”



“Mũi tên đó tôi đã nghiên cứu, chứa thành phần để đối phó với người thú. Dùng khoáng thạch tinh luyện trộn với kịch độc làm ra, nhưng trước đây

đại nhân từng trúng, đâu xảy ra chuyện thế này. Rốt cuộc là do đâu mới

phát sinh thay đổi đó?”



Nguyễn Kiều Kiều cũng nghĩ mãi không ra, sau tiến sĩ Gấu thân thiện báo cho cô biết.



“Tuy tôi chẳng biết tại sao đại nhân không kiềm được tâm trạng, nhưng rõ ràng anh ta rất nghe lời cô. Nếu không, cô hi sinh chút đi!”



“Đừng có mơ!” Nguyễn Kiều Kiều từ chối.



Tiến sĩ Gấu cười ngây thơ, “Đừng mà, loài người các cô không phải có

câu: Cô không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục ư?” Híp đôi mắt nhỏ,

trên khuôn mặt mập mạp của tiến sĩ Gấu toàn là tính toán, “Bằng không

tôi hứa với cô sẽ chữa dứt bệnh cho mẹ tên người thú mất tai kia…”



“Haha, ông tưởng tôi là thánh mẫu hả? Chuyện của người khác liên quan gì tới tôi.”



“Đúng là loài người vô tình.” Tiến sĩ Gấu lầm bầm, “Vậy tôi hứa dạy cho Cẩu Bất Lý y thuật, được chưa?”



“Thành giao!”



Nguyễn Kiều Kiều vỗ vỗ cái tay mập mạp của tiến sĩ Gấu, “Một lời đã

định. Chữa cho mẹ Sai Nhĩ xong, còn dạy Cẩu Bất Lý chúng ta y thuật, hai chuyện thiếu một cũng không được.”



“Loài người gian trá!”