Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện
Chương 30 : Thổ phỉ thành phố Lưu Thủy
Ngày đăng: 18:45 19/04/20
Đã biết quá khứ bi thảm hư hư thực thực của Tô Tầm, tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều rất bình tĩnh. Tiến sĩ Gấu lại cảm động đến rưng rưng nước mắt, “Không ngờ cô thích đại nhân tới thế!”
Nguyễn Kiều Kiều cười haha, chẳng nói lời nào. Cô chỉ yên lặng châm chọc trong lòng thôi.
Thích?! Tình cảm con người rất phức tạp, nhất là phụ nữ. Tạm thời cô vẫn chưa tự ngược, thích một gã đàn ông không dễ chung đụng ở thế giới này.
Ơ, thích bán thú nam mới đúng.
Cô chỉ không muốn trốn tránh, nếu quả thật phải xuất hiện vướng mắc gì với Tô Tầm, nên sớm tính toán một chút.
Biết mình biết người, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Người xưa không lừa ta đâu.
Mặt khác, Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng có tâm trạng thánh mẫu, bởi bọn họ nhanh chóng đến nơi rồi.
Thành phố Lưu Thủy (nước chảy), lấy từ ‘nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý’.
Nguyễn Kiều Kiều hết sức tò mò, “Thực sự có thành phố Lạc Hoa (hoa rơi) sao?”
Tô Tầm gật đầu, gần đây tâm trạng anh rất tốt, tốt đến mức có thể cho Cẩu Bất Lý vẻ mặt ôn hòa. Song với điều kiện, cậu không tựa vào lòng Nguyễn Kiều Kiều.
Phải nói rằng nếu thực sự tự ngược, thì phải là Cẩu Bất Lý mới đúng. Tô Tầm không thích Cẩu Bất Lý, còn nhiều lần xách đuôi cậu ném ra ngoài, song Cẩu Bất Lý cũng không mang thù, lần nào Tô Tầm gọi, cậu đều hối hả chạy tới.
Dáng vẻ đó khiến Nguyễn Kiều Kiều mỗi lần đều che mặt không dám nhìn.
Con trai không có tự ái như vậy, thực sự là con ruột cô ư? Hình như là thật.
Trong mắt Nguyễn Kiều Kiều, thành phố Lưu Thủy và thành phố Hắc Kim chẳng khác gì nhau. Thảm thực vật rất thưa thớt, xám xịt, khuôn mặt mọi người đều mệt mỏi rã rời.
Có điều Lưu Thủy là một thành phố lớn phù hợp. Điểm ấy khác với Hắc Kim, nên sau khi vào, có thể trông thấy rất nhiều người thú và con người đang mặc cả trả giá, và… đánh nhau ẩu đả sau khi mặc cả.
Yêu thương lẫn nhau rất ít, bất quá yên bình bề ngoài vẫn có thể duy trì.
Chẳng qua vì gần đây thành phố Lưu Thủy có một nhóm người thú thổ phỉ giết người không chớp mắt, nghe nói tên này cực kỳ mạnh, xuất quỷ nhập thần, thích cướp đồ, còn thích giết con người và người thú.
Do đó trong thời gian ngắn người thú và con người đoàn kết lại với nhau.
Khi Tô Tầm dẫn Nguyễn Kiều Kiều ở lại, thành thủ thành phố Lưu Thủy đã tới. Là một ông lão gầy gò có tuổi rồi, trông thấy Tô Tầm, ông cung kính hành lễ, “Đại nhân, ngài đã tới?”
Tô Tầm uống ly trà mới dâng lên, cũng chẳng thèm liếc thành chủ một cái.
“Đại nhân…”
Thành chủ nơm nớp lo sợ đứng một hồi, “Đại nhân đường xa mệt nhọc, tôi đi xuống trước.”
Tô Tầm vẫn không mở miệng, chỉ đợi ông lão gầy gò sắp ra tới cửa, bỗng anh nói: “Thứ đã mất viết ra danh sách cho tôi.”
Động tác xoay người của anh chợt cứng nhắc, anh hợp thời bắt lấy tay cô, “Cô cho nó ăn trước?”
“…”
Chút để ý của Tô Tầm hình như hơi khác với đàn ông bình thường. Chẳng qua nể mặt cơ bụng và cái đuôi, Nguyễn Kiều Kiều nhịn.
“Cẩu Bất Lý giúp tôi nếm thử, ăn ngon.”
“Ngon mới đưa tôi ăn?”
Sắc mặt Tô Tầm nhanh chóng thay đổi, lần này, anh không chần chừ, kéo Nguyễn Kiều Kiều đi thẳng vào cửa.
Hai người ngồi xuống cái bàn trước cửa sổ, Tô Tầm nhìn bình thủy tinh nhỏ trên bàn, rất ghét bỏ.
“Đã nói rồi, ném thứ này đi.”
“Ném làm gì?” Nguyễn Kiều Kiều cẩn thận nâng bình thủy tinh. Cái bình thủy tinh này là Tiểu Manh tặng cô. Không chỉ vậy, cô ấy còn mang mấy cành cây xanh biếc về. Mặc dù lúc đem ra lá cây đã sắp héo khô, song sau khi được Nguyễn Kiều Kiều chăm sóc tỉ mỉ, cô kinh ngạc phát hiện cành cây nhỏ này bắt đầu nảy mầm.
Màu xanh nhạt khiến tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều hết sức tốt đẹp.
“Anh vĩnh viễn không biết màu xanh đẹp cỡ nào đâu.”
“Có gì đáng xem chứ?”
Tô Tầm lạnh lùng nhìn động tác say mê của Nguyễn Kiều Kiều, vô cùng khó chịu, “Màu đỏ tươi mới đẹp.”
“Đương nhiên, mỗi màu sắc đều đẹp, nhưng giờ tôi thích nhất xanh nhạt, và… da cam.”
Cô vốn muốn nói thích màu đồng tử của Cẩu Bất Lý. Nhưng không ngờ mới nói xong, cái đuôi to sau lưng Tô Tầm lập tức vung lên, đôi mắt cũng đúng lúc biến thành màu da cam.
Anh giống như nói: Là màu mắt tôi phải không?
Cái tính chẳng biết xấu hổ này không biết ở đâu ra?
Bất quá, Nguyễn Kiều Kiều nhìn cái đuôi to sau lưng Tô Tầm, rất không xác định nói: “Đại nhân, gần đây thời gian anh biến thành người thú càng lúc càng nhiều. Ở đây không phải thành phố Hắc Kim, không sợ bại lộ ư?”
“Như vậy thoải mái.”
Tô Tầm nằm sấp trên bàn, hít sâu một hơi, “Mau lên, cô còn lèo nhèo cái gì, bảo pha trà xong tới ăn bánh. Tại sao giờ còn chưa xong?”
“Đúng là… đồ ăn đều nhét không được miệng anh.” Nguyễn Kiều Kiều xé miếng bánh, đặt bên mép thổi nguội, sau đó xé một miếng đưa cho Tô Tầm.
Tô Tầm sững sờ, từ trên bàn khẽ ngẩng đầu lên.
Anh nhìn đồ ăn được đưa tới mép, hình như cực kỳ do dự. Một lát sau, anh cắn một cái.