Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 54 : Hào quang của nhân vật chính

Ngày đăng: 18:45 19/04/20


Nguyễn Kiều Kiều từng xem không ít truyện xuyên không trọng sinh, nhất là một hai năm gần đây, bàn tay vàng trọng sinh xuyên không quả thực phổ biến một thời, hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ thiếu phụ lòng hô to đánh quái ngược tra sở hữu giang sơn mỹ nam đủ kiểu.



Nhưng tiểu thuyết và thực tế có khoảng cách.



Cho dù cô xuyên không, cũng chỉ đến trên người người qua đường A, đồng thời còn cực kỳ khổ cực.



Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi ngày đều chiến đấu với một đám người thú. Cuối cùng, vất vả lắm mới trông được bàn tay vàng.



Nhưng ngoại trừ để cô càng thêm đàn ông ra, chả còn gì nữa.



Ông trời thực sự ưu đãi nhân vật chính, giờ cô tin tưởng Cẩu Bất Lý chính là nam chính tiêu chuẩn rồi.



Tại sao, vì ông trời cho cậu một không gian mang theo bên người. Ban đầu cô còn tưởng bên trong toàn bộ chỉ có truyện H, hôm nay lật thử.



Mẹ nó —— Khoa học cứu vớt thế giới.



Bí mật tuyệt thế kìa, kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch đấy, vậy mà lồ lộ trước mặt bọn họ.



Hào quang nhân vật chính lừa đảo!



Tô Tầm lật qua lật lại, cùng với tốc độ lật nhanh hơn, mắt anh cũng sáng rực hơn.



không bao lâu sau, anh vứt quyển sách vào lò lửa bên cạnh.



“Đợi chút...” Cho dù hủy thi diệt tích, cũng có thể bỏ lại vào không gian của Cẩu Bất Lý mà, cần gì đem đốt chứ!



Đốt coi như mất hết.



“Tôi nhớ kỹ.”



Lừa đảo... hào quang của nhân vật chính chết tiệt!



Nguyễn Kiều Kiều chỉ trông thấy người xem qua đã nhớ trong TV và tiểu thuyết, chứ hiện thực chưa bao giờ thấy.



không ngờ... Tô Tầm lại là người như vậy!



Trời xanh không có mắt mà.



“anh định làm gì?” không bằng người ta, Nguyễn Kiều Kiều chỉ đành tiếp nhận sự thật.



Tô Tầm xoay tách trà, tâm trạng không tồi.



“Có lẽ tôi phải bị dụ hàng.”



“...”




Lá cây xinh đẹp, hoa tươi không biết tên, cô nhìn đến sáng mắt.



Nhắc tới sáng mắt, trước mặt cô quả thật sáng ngời. một ngọn giáo sáng chói cắm thẳng trước mắt cô.



Đờ mờ——



Mới nói thế giới này đầy tình yêu và sự tươi mát nhỏ bé đó.



Đúng lúc Tô Tầm bắt được ngọn giáo, đồng thời ném ngược ngọn giáo trở về để bắt kẻ ẩn nấp phía sau.



Cái gì, một con thỏ?



không đúng, là người thú thỏ.



Đây là một tộc người thú mới lạ Nguyễn Kiều Kiều trông thấy.



Người thú thỏ túm được ngọn giáo, mưu toan so sức lực với Tô Tầm, song cô ta đâu phải đối thủ của anh, nhanh chóng bị anh kéo ra.



Tô Tầm bóp cái cổ mảnh khảnh của cô ta, “nói, muốn chết thế nào?”



Đôi mắt người thú thỏ đỏ ngàu, vừa uất ức vừa sợ mà nhìn Tô Tầm, giống như giây kế tiếp sẽ khóc ngay.



Đợi đã —— cô ta khóc thật kìa.



nói thật, dáng dấp người thú thỏ hơi dễ thương. Nhìn kỹ, còn là một cô bé có đôi tai thỏ dài dài đáng yêu, không cao, dựa theo thông lệ của người thú, thì vẫn là một đứa trẻ nhỉ.



Hóa ra là bé thỏ nha.



Bé thỏ huhu khóc to, làm Tô Tầm mất hết kiên nhẫn.



“Nên giết đi.”



Trước giờ Tô Tầm là người nói được làm được, Nguyễn Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng, anh đã bóp cổ bé thỏ đó. Vừa dùng sức, đôi mắt đỏ của bé thỏ trợn trắng.



Trong lúc Tô Tầm bóp chặt cổ bé thỏ, thình lình một trận gió kỳ quái xuất hiện.



Trong rừng mưa nhiệt đới nổi gió cát, bạn nói có lạ không.



Bỗng nhiên gió cát mù mịt, khiến tất cả mọi người đều không mở mắt ra được.



Cuối cùng, gió cát dừng lại. Hết thảy dần dần xuất hiện trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.



Đệt.