Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện
Chương 64 : Liễu Như Yên tới
Ngày đăng: 18:45 19/04/20
Thú vương chưa tới giẫm đạp tam quan của Nguyễn Kiều Kiều. Vì trên đường đi họ bắt gặp Liễu Như Yên suýt bị một đám người qua đường luân phiên x.
Liễu Như Yên được gọi là nữ chính quan trọng nhất quyển sách, mà quả nhiên là nữ chính, hào quang to đùng. Mấy tên người thú vô dụng này, ngay cả mông và chim đều lộ ra ngoài rồi, đáng tiếc chẳng ai thật sự cắm vào được.
Haizz, Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, đúng là làm nữ chính mà.
Đây là một truyện NP, nam chính ngoắc rồi, có thể bổ sung thêm mấy nam chính phong cách khác nhau, nhưng nữ chính mà ngoắc, thì đám nam chính chỉ có thể đi đấu kiếm với nhau thôi.
Liễu Như Yên nhìn thấy bọn họ, giống như gặp được cứu tinh. Đá văng tên người thú còn đang bạo lực kia, điên cuồng chạy về phía bọn họ.
Em gái à, nếu ban nãy cô dùng sức lực ấy, thì sẽ không bị người thú đè xuống luân phiên đâu.
“Cứu tôi! Mau cứu tôi!”
Nguyễn Kiều Kiều ném ánh mắt cho Tô Tầm, tỏ ý có cứu không?
Tô Tầm trả lời rất thẳng thắn: không.
Ngay cả Tô Minh đều có thể giết, kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch cũng nắm rồi, còn giữ Liễu Như Yên làm gì, cho sinh giòi à?
Tô Tầm đã không thèm để ý, đương nhiên thuộc hạ của anh cũng làm theo. Nhưng mấy tên người thú quá sợ hãi, cho rằng Liễu Như Yên tìm được một đám làm chỗ dựa, nên giải tán ngay lập tức.
Đúng là một đám nhát gan.
Liễu Như Yên được cứu, cả người đều buông lỏng, xụi lơ trên người Chuột Đệ.
Chuột Đệ giống như đụng phải thứ bẩn thỉu, mạnh mẽ đẩy Liễu Như Yên ra, còn khua tay múa chân với Tiểu Manh. không đúng, là tay chân luống cuống giải thích, “không liên quan tới anh, là cô ta tự mình dựa vào.”
Bịch ——
Lời giải thích của hắn ở trong mắt Tiểu Manh chỉ là ngụy biện. Bịch một tiếng, Tiểu Manh nhanh chóng tung quyền, Chuột Đệ bay ra xa mấy mét.
Mà lúc này, Liễu Như Yên chậm rãi trượt thân thể xuống người tiến sĩ Gấu.
Cuối cùng người chịu được ơn của người đẹp vẫn là tiến sĩ Gấu.
Mặc dù biết Liễu Như Yên có hào quang của nữ chính, cũng biết suy nghĩ của cô ta có thể khác với Nguyễn Kiều Kiều.
Nhưng khi Liễu Như Yên tỉnh lại, thấy đám người bọn họ thì bắt đầu gào khóc bù lu bù loa, Nguyễn Kiều Kiều vẫn day day trán.
Mẹ nó, hát cái gì vậy!
Liễu Như Yên bày dáng vẻ bi ai đau buồn này là sao?
Có điều, cô càng thêm khinh bỉ Liễu Như Yên. không phải cô ta và Tô Minh là tình yêu đích thực ư? Cuối cùng, ngay cả thi thể hắn cũng chả buồn liếc một cái.
Chậc chậc chậc...
Vậy lúc đó cô ta chạy ra ngoài làm gì?
nói thật, Nguyễn Kiều Kiều có khúc mắc khi Tô Tầm thu nhận Liễu Như Yên. Nhưng Tô Tầm lại khôngphải một người thích giải thích.
Huống chi, cô lấy tư cách gì bảo anh giải thích đây.
Dù sao trước giờ anh làm gì đều có mục đích cả.
Buổi tối, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đến Liễu Như Yên lại có chút rầu rĩ không vui. thật ra, cô hơi ghét Liễu Như Yên, có lẽ vì trong lòng ghen tị.
cô ta là nữ chính, chỉ cần bàn tay vàng vung lên là có thể đạt được thứ cô cố gắng cả đời, hoặc mấy đời cũng không chiếm được.
Do đó, sau trong đáy lòng, Nguyễn Kiều Kiều chống đối Liễu Như Yên. Nhất là chống đối cô ta đánh vào nhóm của cô.
Giống như thứ cô kinh doanh rất lâu bị cướp đi vậy.
Tô Tầm dường như không phát hiện ra chút nhỏ mọn này của Nguyễn Kiều Kiều. Đợi đến tối, anh lại dùng đuôi tới cọ xát cô.
Nguyễn Kiều Kiều khó chịu đẩy cái đuôi anh ra, tối nay chị không có hứng.
Lần đầu tiên Tô Tầm quyến rũ bị thất bại, anh rất ảo não, bấu víu cánh tay Nguyễn Kiều Kiều, muốn dùng sức mạnh.
Còn dùng sức mạnh? Đồ xấu xa này!
không, tên người thú xấu xa!
Nguyễn Kiều Kiều khinh bỉ giơ ngón tay giữ lên, sau đó bất chấp đẩy Tô Tầm ra. Ngay cả khi cô có sức mạnh trời sinh, nhưng Tô Tầm đâu phải đàn ông cô có thể đẩy.
Nên mấy phen giằng co, cô mệt đến thở hồng hộc. Trong lúc phản kháng và không phản kháng, cô lại nảy sinh chút hứng thú.
Thỉnh thoảng giận dỗi ra vẻ cũng không tồi.
Khi cô cảm thấy chút hứng thú này là bệnh phải trị, bỗng nhiên cô cảm giác bên dưới nóng lên.
Có lẽ là ngoài miệng nói không, nhưng thân thể rất thành thật phản ứng rồi.
Nguyễn Kiều Kiều dang tay đang chuẩn bị đón nhận Tô Tầm, lại phát hiện anh lui về sau một bước, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.