Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 10 : Thái độ lạnh lùng kiêu ngạo khinh cuồng bảo vệ như vậy… Thật là sống lâu mới thấy được

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


“Đại tiểu thư.”



Mặc Thì Khiêm đỡ bả vai của Trì Hoan lên, sau đó thay cô sửa sang lại áo khoác trên người cô.



Đương nhiên, cái y phục kia là của hắn.



Động tác tỉ mỉ mà chuyên chú, cho dù Trì Hoan lạnh giọng lặp laị ba chữ “đừng đụng vào tôi”, hắn giống như là không nghe được,động tác trên tay vẫn tiếp tục.



Thực ra Trì Hoan đối với tiếp xúc gần của anh ta cũng không kịch liệt bài xích.



Nói chính xác, Trì Hoan không có phản ứng chút nào, không nói một lời, động cũng không động một cái, mặc cho hắn giúp cô sửa sang lại bên ngoài, cho dù chỉ là dùng một cái áo khoác ngoài xốc xếch bọc lại, lại thuận tay đem tóc trên trán vén đến sau tai.



Mới vừa có một nữ cảnh sát cũng định đụng chạm nàng, kết quả thiếu chút nữa làm cho tâm tình Trì Hoan mất khống chế.



Nam nhân lạnh lùng cao lớn ở trước mặt Trì hoan ngồi xuống, ngón tay rơi vào trên đầu gối của nàng, giọng nói trầm thấp mà yên tĩnh “Tôi đưa cô trở về trước nhé ”



Là hỏi, nhưng là ý hỏi thăm rất nhạt.



Trì Hoan vẫn không nói chuyện, nhưng thân thể tinh tế run rẩy của cô bình phục rất nhiều.



Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt một cách chăm chú, giọng tiếp tục thật thấp nhàn nhạt hỏi ” là trở về Trì gia biệt thự, vẫn là ở nhà trọ của tiểu thư?”



Trì Hoan vẫn không có ý lên tiếng.



Vì vậy Mặc Thì Khiêm cũng không tiếp tục hỏi, trực tiếp cúi người ôm chặt hông của cô, đem cả người từ trên ghế bế lên.



Mạc Tây Cố thần sắc lạnh lẽo, đưa tay muốn ngăn cản.



Lông mi Trì Hoan được vẽ tinh xảo không tiếng động nhíu lại.



Đồng thời, nam nhân cao ngất lạnh lùng lạnh nhạt nhìn hắn, thanh âm trầm thấp càng lộ ra lạnh lùng ” Mạc thiếu, đại tiểu thư nói anh sẽ đi đón cô ấy, tại sao xuất hiện ở đây là một tên phạm nhân thô bỉ?”



Anh ta ôm Trì Hoan, dễ dàng giống như là ôm một con mèo mềm mại,nhu thuận lại chật vật, liếc nhìn vẻ mặt phảng phất lo sợ bất an của Tô Nhã Băng, anh ta híp mắt xuống, mặt mày dần dần tỏa ra tia mát lạnh châm chọc ” nếu để cho thái thái biết chuyện xảy ra, bà thế nào cũng sẽ giận cá chém thớt cùng trách tội với Dương thái thái.”



Mạc Tây Cố sắc mặt hơi đổi một chút, người này đang uy hiếp hắn.



Hắn liếc nhìn người con gái đang nằm ở trong ngực Mặc Thì Khiêm, nhắm mắt lại yên lặng không tiếng động, lạnh lùng nói ” Mặc Thì Khiêm, ngươi chẳng qua là cảnh vệ của Trì Hoan, phụ trách bảo vệ an toàn nhân thân của cô ấy, sự tình giữa cô ấy và tôi, không tới phiên anhi hỏi tới.”




Mặc Thì Khiêm vừa lái xe mang tai nghe thông điện thoại, giọng nói thanh tuyển lãnh đạm ” Tôn cục trưởng.”



Cục trưởng hiển nhiên nghe được thanh âm của hắn, thái độ tương đối khách khí ” Trì tiểu thư có thấy khá hơn chút nào không?”



“Sáng mai đem cái tên thô bỉ từ trại tạm giam thả ra ngoài.”



“À? ” cục trưởng bất ngờ hỏi ” là… Ý của Trì tiểu thư?”



Mặc Thì Khiêm thản nhiên nói “theo lời nói của ta làm mới không có phiền toái, cục trưởng.”



“Nhưng… Có thể ý của Mạc thiếu là… Đem hắn nhốt ở trong sở, để cho những phạm nhân khác giáo huấn hắn.”



“Còn có việc phải dùng đến hắn, cho nên thả ra.”



“Chuyện này…”



Cục trưởng có chút hơi khó cùng do dự, dù sao Mạc Tây Cố đã chào hỏi, nhưng Mặc Thì Khiêm nơi này, lại là Trì Hoan… Trì Hoan sau lưng Thị trưởng.



Mặc Thì Khiêm cười một cái ” Tôn cục trưởng chắc không hy vọng chuyện này sẽ kinh động Thị trưởng.”



“Hảo hảo hảo, ta hiểu được, sáng mai liền thả hắn ngay.”



Treo cú điện thoại này, hắn lại bấm mã số dài gọi đi ra ngoài.



Mặc Thì Khiêm tay vịn tay lái, cặp mắt thâm thúy tỉnh táo nhìn thẳng phía trước ” thay ta làm một chuyện.”



Đầu bên kia điện thoại di động là giọng nam lười biếng hấp dẫn ” Ừ?”



“Không thể chết được, tạm thời không thể tàn, thay ta xử lý một chút rác rưởi, hắn sáng mai sẽ được thả ra.”



“Thả ra ngoài làm gì?”



Mặc Thì Khiêm thản nhiên nói ” vô duyên vô cớ hắn làm sao biết mở xe của Mạc Tây Cố, làm sao biết Trì Hoan ở nơi nào.”