Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 112 : Có người mời Trì tiểu thư ăn cơm
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
Editor: Hồng Phan
Beta: Stuki^^
Trì gia lúc trước cũng có người giúp việc, nhưng cô dọn ra ngoài ở vài năm cũng chỉ mời người quét dọn vệ sinh theo giờ, trong lúc nhất thời được phục vụ chu đáo như vậy lại có chút không quen.
Cô vuốt vuốt mái tóc dài của mình: “Tôi ăn cháo cùng bánh bao hấp”.
“Được, tiểu thư đợi một chút. Tôi cho người bưng lên”.
Ăn điểm tâm xong, Trì Hoan cầm điện thoại di động suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới tìm trong danh bạ số điện thoại của người đàn ông kia, ấn gọi đi.
Bên kia rất nhanh liền bắt máy, giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến, nguyên lai giọng điệu của hắn rất ôn nhu nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ lạnh nhạt xa cách: “Bữa sáng đã ăn chưa?”.
Cô mím môi: “Ăn rồi”.
“Chuyện của ba em Nhạc Lâm sẽ xử lý, có tiến triển cùng kết quả như thế nào cậu ta sẽ nói cho em biết, em không cần quá mức bận tâm”.
Trì Hoan chậm mấy giây mới đáp: “Tốt”.
Điện thoại an tĩnh mấy giây, Mặc Thời Khiêm ở bên kia hỏi: “Còn có chuyện gì không?”.
“Không có”.
“Có chuyện gì hoặc là có cần gì thì nói với anh”.
“Vậy anh gửi cho em số điện thoại của Nhạc Lâm đi”.
“Được”.
Cùng Mặc Thời Khiêm nói chuyện phiếm là chuyện phi thực tế, nhất là khi không tìm được đề tài gì để nói, không khí nhạt nhẽo giống như là hai người xa lạ đang nói chuyện.
“Anh tắt máy đây”.
“Nếu như em phải đi ra ngoài thì gọi điện cho An Kha”.
“Ồ”.
Mặc Thời Khiêm giọng điệu thật thấp, nhàn nhạt nói: “Buổi tối gặp”.
“Bye bye”.
“Mặc tiên sinh”.
“Chuyện gì?”.
“Thật giống như có người mời Trì tiểu thư ăn cơm, trên đường đưa cô ấy đến chỗ hẹn … Tôi cảm giác tâm tình của cô ấy có cái gì không đúng lắm, ngài có hay không muốn gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút?”.
Nam nhân yên lặng mấy giây mới nhàn nhạt hỏi: “Ở đâu?”.
“Nhà hàng Konan đường Bích Kinh”.
“Tôi biết rồi”.
……..
Chỗ hẹn là phòng bao sang trọng nhất của nhà hàng Konan, lúc người phục vụ thay Trì Hoan đẩy cửa ra, cô đứng ở cửa liếc mắt liền thấy được hai người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn ưu nhã ở trên bàn ăn.
Hai người tuổi tác cùng khí chất tương tự như nhau.
Môi cô nở một nụ cười tự giễu lạnh như băng, phản ứng đầu tiên chính là muốn xoay người rời đi, nhưng một giây tiếp theo cô vẫn nhịn được.
Dẫn đầu mở miệng trước tiên là Mạc phu nhân, trên mặt trước sau như một mang theo ý cười: “Đứng ở cửa làm gì, còn không mau đi vào”.
Khóe môi Trì Hoan giật giật, liền đi vào.
Cô đưa tay lấy kính râm xuống, tiện thể đặt cả túi xách xuống để sang một bên mới ngồi xuống. Coi như không nhìn thấy hai người phụ nữ trên bàn, cũng không để ý đến Menu mà người phục vụ đưa tới trước mặt, chỉ lười biếng nói: “Cho tôi một ly nước.
“Được rồi tiểu thư”.
Người phục vụ đóng cửa lại rồi mới rời đi, cô vẫn cúi đầu, ngón tay lật lật Menu.
“Hoan Hoan”.
Lên tiếng gọi cô chính là người phụ nữ cùng Mạc phu nhân tuổi tác không sai biệt lắm, tóc đen tỉ mỉ búi thành búi, mặc trên người chiếc áo khoác được thiết kế riêng có giá trị không nhỏ. Là người nghiêm túc, trầm mặc ít nói cười.
Ánh mắt của Trì Hoan cũng không có đổi, thản nhiên nói: “Ăn cơm không phải là nên chọn món trước sao, đợi lát nữa mới gọi thì thời gian đợi món rất lâu”.
Mạc phu nhân cười một tiếng, so sánh với người vừa rồi càng lộ ra sự thân thiết ấm áp, nói: “Hoan Hoan hẳn là đói bụng rồi, trước tiên gọi đồ ăn đã”.
Người phụ nữ đối diện với Mạc phu nhân có chút không đồng ý liền mở miệng nói: “Con không có lễ phép như thế sao? Vừa mới đến liền ai cũng không có để ý”.