Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 115 :

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Editor: Hồng Phan – Virgo



Beta: Stuki^^



Bác sĩ khổ sổ nói: “Có thể đợi tôi mấy phút hay không? Vị tiểu thư này bị bỏng không nhẹ, mới vừa đem mụn nước châm rách, bây giờ lập tức băng bó là xong”.



Người đàn ông kia là trợ lý của Đường Việt Trạch, sắc mặt lập tức liền không tốt, khoa trương nói: “Đợi thêm mấy phút? Anh xem thương thế của Lương tiểu thư như vậy còn có thể đợi sao, chờ mấy phút? Về sau lưu lại di chứng gì, bệnh viện của các người chịu trách nhiệm sao?”



Bác sĩ: “…..”



Cũng vừa đi vừa được đỡ đến, có thể lưu lại được di chứng gì …Nếu thật sự nghiêm trọng như vậy chắc đã gọi xe cứu thương từ lâu.



Nhưng Đường Việt Trạch không dễ chọc, thủ hạ của Đường Việt Trạch vì thế cũng không dễ chọc, nhất lại là chuyện liên quan đến nữ nhân của hắn ta.



Bác sĩ liếc nhìn Trì Hoan sau đó mở miệng dò hỏi nam nhân tuấn tú mà lãnh đạm trước mặt: “Có thể chờ tôi một lát rồi băng bó cho Trì tiểu thư sau không?”



Mặc Thời Khiêm nhấc lên mí mắt, mở miệng nói: “Bệnh viện các người chỉ một mình ông là bác sĩ?”



Bác sĩ không lên tiếng nữa, liếc nhìn người trợ lý kia.



Trợ lý dĩ nhiên là không nhận biết được Mặc Thời Khiêm, Trì Hoan cả người đều vùi đầu trong ngực của nam nhân, trên người còn bọc quần áo của Mặc Thời Khiêm, anh ta tự nhiên lại càng nhìn không ra, liếc mắt nhìn hai người mập mờ ôm nhau ngồi trên ghế nói: “Tốt, vậy bác sĩ Lâm, ông tới kiểm tra chân cho Lương tiểu thư, tôi lại đi tìm bác sĩ khác qua băng bó cho hai người họ …”



“Không cần” Lương Mãn Nguyệt đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời của người trợ lý, mắt nhìn người nam nhân đang ôm người nữ nhân kia: “Để cho bác sĩ Lâm giúp Trì tiểu thư băng bó trước đã, tôi chỉ là bị trầy chân, chờ một chút cũng được”.



Nếu như nói lúc mới vừa vào cửa nhìn bóng lưng vừa thấy giống vừa thấy không giống Mặc Thơig Khiêm, nhưng khi Mặc Thời Khiêm lên tiếng cô lại không có lí nào không nhận ra âm thanh của hắn.



Trợ lý xoay người nhìn Lương Mãn Nguyệt: “Nhưng mà Lương tiểu thư …”



“Không có việc gì, tôi có thể đợi”.




Đôi khi nhớ tới trước đây, sâu trong lòng cô lại có chút mê mang cùng không cam lòng.



Sau đó cô cũng dần dần hiểu là do Mặc Thời Khiêm với cô quen biết từ nhỏ nên mới thế, vậy mà cho tới bây giờ hắn vẫn sâu không lường được, thâm trầm nhưng chu đáo, cho tới giờ cô vẫn chưa thể nhìn thấu hắn.



Ngay cả khi chia tay …Cũng không thể bình tĩnh hơn.



Cô nguyên lai rất chột dạ, bởi vì sợ mang tiếng bỏ nghèo theo giàu, cũng sợ hắn dây dưa khiến ba người huyên náo rất khó nhìn.



Vậy nhưng hắn cái gì cũng không có, an tĩnh mà thối lui ra khỏi cuộc sống của cô.



Cho đến mấy hôm trước, ba mẹ cô gọi điện cho cô đòi tiền, cô lúc ấy liền kinh ngạc, cô mới học đại học năm thứ nhất còn chưa có làm việc gì cả thì lấy đâu ra tiền cho ba mẹ cô, hơn nữa lúc trước đều là ba mẹ cho cô tiền sinh hoạt phí.



Một hồi tranh chấp cùng tra hỏi ba mẹ cô mới ấp úng nói, trong quá khứ mấy năm liền đều là Mặc Thời Khiêm cho bọn họ tiền sinh hoạt phí hàng tháng, cuộc sống cùng tiền sinh hoạt phí của cô cũng đều do hắn lo.



Bọn họ thậm chí còn nói, Đường Việt Trạch so với Mặc Thời Khiêm càng có tiền hơn, một chút tiền cho bọn họ thì có tính là gì. Lúc ấy cô khí huyết đều dâng trào, trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng suy nghĩ rất lâu.



Lúc này cô nhìn Mặc Thời Khiêm ôm Trì Hoan vào trong ngực mà thấp giọng dụ dỗ, hình ảnh ôn nhu như vậy cô chưa từng thấy qua.



Sự ôn nhu như vậy rất ít khi xuất hiện trên người của Mặc Thời Khiêm, hắn lạnh lùng mà lạnh nhạt, mọi thứ đều hoàn hảo chỉ trừ sự ôn nhu.



Nhưng bây giờ hắn lại giữ cằm của Trì Hoan rồi cùng cô nói chuyện như vậy, làm cho nữ nhân trong ngực hắn lộ vẻ kiều mị mà ủy khuất khiến tất cả nam nhân đều muốn che chở.



Hình ảnh như vậy hòa hợp đến không ngờ, hòa hợp tới mức khiến người ta gai mắt, thậm chí ghen tị.



Đường Việt Trạch rõ ràng rất yêu cô, nhưng cô cũng chưa bao giờ giống như Trì Hoan dám ngồi trên đùi nam nhân như vậy, còn hướng về phía hắn làm nũng bởi vì cô cảm thấy như vậy là không biết xấu hổ, cũng sợ Đường Việt Trạch cảm thấy cô không biết xấu hổ.



Rõ ràng đã không có quan hệ gì với cô nhưng một màn này vẫn vuốt trúng thần kinh ghen tị của cô.