Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 118 : M muốn anh ôm thì anh sẽ ôm

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Editor: Hồng Phan – VirgoBeta: Stuki^^ Trì Hoan đợi một hồi lâu cũng không thấy Mặc Thời Khiêm cử động, đang muốn xoay người giục hắn thì một giây kế tiếp, thắt lưng liền bị tay của Mặc Thời Khiêm nắm, cả người liền lui về phía sau, một thân trần trụi dán tại ngực của hắn.



Một nụ hôn ấm áp liên tiếp rớt trên đỉnh đầu cùng vai của Trì Hoan.



Mặc Thời Khiêm hôn càng ngày càng gấp gáp, mỗi chỗ hắn hôn qua đều lưu lại vết tích không sâu thì cạn, hô hấp nóng bỏng rơi vào trên da thịt của cô nhưng lại thấp đến nỗi giống như là ảo giác thở dốc mơ hồ.



Trì Hoan bối rối: “Mặc Thời Khiêm”



Mặc Thời Khiêm một lần nữa để cho lưng của Trì Hoan dựa vào tủ quần áo, sau đó cúi đầu hôn cô một cách chăm chú, giống như là bị mê hoặc vậy.



Cô lại bị bao vây nữa rồi.



Phía sau của Trì Hoan là tủ quần áo, Mặc Thời Khiêm một tay vịn hông một tay lại giữ gáy của cô, hôn môi của cô, cằm của cô, cổ của cô rồi đến xương quai xanh, bao gồm cả mềm mại phía dưới xương quai xanh.



Giống như là mê luyến mỗi tấc da tấc thịt của cô.



Trì Hoan không có cách nào giãy dụa, cũng không có cách nào chạy thoát, chỉ có thể để mặc cho hắn hôn.



Tay của cô để chỗ nào cũng thấy không thích hợp, vì vậy cứ dừng ở không trung, toàn thân của cô đều căng thẳng, cứ như thế cảm nhận môi lưỡi của hắn.



Giác quan mâu thuẫn mãnh liệt với thân thể, bị nam nhân xâm chiếm mà không có năng lực phản kháng thật giống như cảm giác bị chúa tể khống chế.



Cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn hào hển lại rối loạn, lúc hắn tăng thêm lực đạo cô còn cảm thấy được hắn có vẻ mất khống chế.



Để cho Mặc Thời Khiêm mất khống chế đối với cô là một loại thành tựu, bởi vì nhìn qua hắn có vẻ là nam nhân có lực tự kiềm chế cực cao.



Thế cục cứ như vậy mất khống chế.



Mặc Thời Khiêm một khi đã mất khống chế thì Trì Hoan càng không thể khống chế được cục diện.



Đến cuối cùng, cô không tránh khỏi bị nam nhân đè mà làm một lần.



Trung gian còn có người giúp việc gõ cửa gọi bọn họ xuống ăn cơm.




Nam nhân thấp mắt nhìn cô, thần sắc hay ánh mắt đều là nhiệt độ nhàn nhạt nhưng rõ ràng là không vui.



Trì Hoan nhìn hắn: “Tại sao chưa gọi?”



Mặc Thời Khiêm không có lên tiếng, ngón tay bấm bấm điện thoại gọi lại.



Bên kia rất nhanh thì tiếp chuông.



Mấy giây sau, vang lên âm thanh thật thấp của Mạc Tây Cố, giọng điệu của hắn khàn khàn mà mệt mỏi: “Trì Hoan”.



Trì Hoan thỉnh thoảng ngước mắt, liền đụng đến tầm mắt của nam nhân không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm cô.



Trì Hoan giọng điệu bình thản: “Có chuyện gì sao?”



Bên kia trầm mặc mấy giây, “Mẹ tôi nói tay của cô bị bỏng”



“Đúng thế”.



Không khí lại an tĩnh trong chốc lát, Mạc Tây Cố mới nói tiếp: “Xin lỗi”.



Trì Hoan thản nhiên nói: “Tay của tôi bị bỏng cùng mẹ anh không có liên quan, chẳng qua nếu như anh có thể khiến cho mẹ anh đừng quấy rầy tôi nữa, tôi liền chân thành cảm ơn anh”.



“Ừ, tôi thay cô nói cho bà ấy”.



Thanh âm của Mạc Tây Cố rất lác đác, có thể tưởng tượng ra hắn bây giờ tâm tình xuống dốc mà chán chường như thế nào, sự tình của Tô Nhã Băng đoán chừng làm cho hắn chịu đả kích không nhỏ.



“Còn có chuyện gì khác không?”



“Cô thật ở cùng một chỗ với Mặc Thời Khiêm sao?”



Trì Hoan cười một cái “Anh sẽ không phải vỡ mộng với Tô Nhã Băng rồi, bây giờ quay lại theo đuổi tôi đi?” Có liên quan