Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 143 : Trì Hoan, cô rốt cuộc có cởi hay không??

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Edit: Cẩm Quỳ.



Beta: Stuki^^



Dưới ánh đèn, Trì Hoan đôi mắt lạnh lùng nhìn nam nhân đứng cách đó không xa.



Cô không hiểu, tại sao nam nhân có thể trưởng thành thành cái đức hạnh chán ghét này?.



Tay cô chỉ cầm điện thoại di động, vốn là chuẩn bị gọi điện thoại cho Thịnh Đường, chẳng qua là đột nhiên có chuyện phát sinh liên tiếp làm cho cô một chút cơ hội cũng không có, giày cao gót giẫm trên thảm dày, không phát ra âm thanh đi tới.



Trên mặt cô hiện lên ý cười rất xinh đẹp, nhưng biến hóa tinh xảo, khuôn mặt bao phủ một khinh bỉ ung dung, ánh mắt đùa cợt, giọng nói mềm nhẹ nhưng lại cực độ lạnh lùng: “Anh sống đến cảnh giới như vậy, thật là vô địch rồi! Tôi cho anh đáp án là được chứ? Được a, dùng điện thoại di động của anh gọi điện thoại cho tôi, nhìn trong điện thoại của tôi có hay không tồn số của anh, có ghi chép cuộc nói chuyện điện thoại nào hay không, có hay không tin nhắn, hoặc là Wechat… Cùng bất kỳ cái nào khác chứng tỏ tôi chủ động liên lạc với anh, hơn nữa…”



Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng cười: “Anh ngược lại nói một chút, anh có thể cho tôi vai gì mà có thể để cho tôi cùng anh lên giường… Nha, như là đã xài qua rồi, vai diễn kia tôi chắc đã lấy được rồi? Là của ai? Nhân vật nào? Ừ?”



Phương thiếu không nghĩ tới Trì Hoan lại đột nhiên hỏi cái này, vốn chính là khoác lác, thêu dệt vô cớ thôi.



Một chút liền bị hỏi đến ứng phó không kịp, căn bản không phản ứng kịp.



Chớ nói chi là sẽ có bất kỳ bằng chứng gì.



Trì Hoan chân mày nhướng lên: “Thế nào, là điện thoại di động của anh hết tiền không có cách nào gọi, hay còn là vấn đề của tôi rất khó trả lời?”



Phương thiếu bị cô tra hỏi, trên trán dần dần thấm ra mồ hôi lạnh, nhịp điệu hô hấp cũng loạn theo, đứng gần còn có thể thấy sự hốt hoảng trong mắt anh ta, mấy giây sau Phương thiếu giương mắt lên, cười lạnh: ” Bằng chứng? Bây giờ có cái bằng chứng nào là không thể xóa, ai biết cô có phải hay không đồng thời dụ dỗ mấy nam nhân, lại sợ bị phát hiện, liền đem bằng chứng xóa bỏ hết rồi?.”



Trì Hoan nghe vậy, đang muốn cười lạnh, lại nghe tên đàn ông kia lên giọng, khiêu khích nói: “Cô không phải là muốn chứng cớ, tôi cho cô chứng cớ a, bên trái ngực của cô có một vết bớt bẩm sinh to bằng đầu ngón tay… Cô muốn chứng minh, có bản lãnh liền cởi quần áo ra, để cho mọi người tận mắt nhìn.”



Xung quanh một trận cười ầm lên.



Trì Hoan ngón tay co rút, siết chặt.




Tiếng nói của anh ta còn không hết, thang lầu xoắn ốc cũng đã xuất hiện cặp chân của một nam nhân đang đi xuống.



Quần tây màu sậm bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, giầy da màu đen, từng bước từng bước chậm rãi đi xuống.



Thân hình cao ngất, khuôn mặt tuấn mĩ, bao phủ một thân khí tức lạnh đến thấu xương dần dần xuất hiện ở trong phòng khách, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Tóc ngắn màu đen, nét mặt lãnh đạm, đôi mắt tỏa ra tầng tầng sát khí, toàn thân như kết băng sương.



Mặc Thời Khiêm cực ít, thậm chí có thể nói là cơ hồ không có lấy phương thức kiêu căng như thế xuất hiện trước mặt mọi người bao giờ.



Cho dù lần trước tại Bạch gia, trong tiệc rượu sinh nhật của Bạch Tụng, mặc dù có người cố ý chú ý tới hắn, nhưng cũng không tính là chói mắt.



Cho nên ngay cả Trì Hoan cũng không biết, người này bên cạnh cô hơn ba năm, bây giờ hàng đêm người đàn ông này đều ngủ ở bên người cô,lại có khí thế lãnh khốc giống như người nắm quyền mới có, cao cao tại thượng đủ để nghiền ép toàn bộ hội trường.



Cho tới khi cô cảm nhận được một loại tâm tình xa lạ dâng lên trong lòng, hỗn tạp ủy khuất, tim hồi hộp, còn có cảm giác là lạ không nói thành lời bao phủ cả người cô.



Cô mân môi, hắn không phải là có chuyện đi rồi sao?



Bạch Tụng nhìn người đàn ông từ xa đi đến, cô ấy so với bất luận kẻ nào đều biết rõ hơn, Mặc Thời Khiêm hiện tại đang tức giận.



Quen biết hắn thời gian dài đến năm, sáu năm, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Tụng thấy bộ dáng nổi giận như vậy.



Tất cả mọi người đều nhìn hắn. Nhưng từ khi hắn xuất hiện, tầm mắt liền rơi vào trên người của Trì Hoan, nhìn qua thật giống như nhàn nhạt không cảm xúc, nhưng không có dư thừa liếc nhìn những người khác.



Mặc Thời Khiêm liền đi thẳng tới trước mặt Trì Hoan, dừng lại, giơ tay lên vuốt tóc của cô, rũ mắt liếc thấy cô đang siết chặt tay, giọng nói trầm thấp mềm nhẹ: “Buông tay ra? Ừ?”



Thần kinh của cô đang cẳng thẳng bỗng nhiên liền buông lỏng, vì vậy ngón tay cũng một cách tự nhiên thả lỏng ra.



Lúc ngẩng đầu, trong đôi mắt rốt cuộc dâng lên một tầng hơi nước.