Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 152 : Anh muốn chia tay sao?

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Không chút suy nghĩ, Trì Hoan chân không xuống giường, đẩy cửa sân thượng, đi ra ngoài.



Cúi đầu liền thấy hắn đang lái xe ra cửa biệt thự, đèn xe vừa vặn rơi vào hoa văn màu đen trên cửa.



Trì Hoan vốn đã ngừng khóc, bây giờ nước mắt lại không kìm được tuôn ra, tầm mắt mơ hồ, ánh sáng cũng không thấy rõ.



Cô đứng trên ban công, gió lạnh chốc lát thổi tới, đến khi gương mặt có chút tái nhợt, mới xoay người trở lại phòng ngủ.



… …



Mặc Thời Khiêm vừa lái xe vừa gọi điện thoại.



Đầu kia điện thoại thật lâu mới kết nối, Thịnh Đường giọng nói ác liệt, “Giờ này cậu không ở trên giường với người phụ nữ của mình gọi cho ông đây làm gì, cậu là gay sao?”



Mặc Thời Khiêm, “…”



Hắn không muốn hỏi, nhưng lại buột miệng, “Cô gái kia làm gì cậu, sao nóng nảy vậy?”



Thịnh Đường ở Lâm Giang – kiến trúc sa hoa nhất Lan Thành, ngoài cửa sổ chính là thành thị phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng, tràn đầy náo nhiệt, hôm nay lại ngoại lệ yên tĩnh.



Chỉ có con mèo béo tròn co rúc dưới chân hắn, xinh đẹp lười biếng.



Mắt hắn híp lại, cười lạnh, “Cô ấy tại sao xuất hiện ở chỗ đó?”



Mặc Thời Khiêm không nhanh không chậm nói, “Lần trước cậu giúp Bạch Tụng, lần này tôi đáp trả.”



” Bỏi vì lần trước Trì Hoan bắt được cậu cùng Quý Vũ, lạnh nhạt cậu, nên con mẹ nó cậu tính toán tôi, cậu là một người đàn ông sao lại nhỏ mọn vậy?”



Sở dĩ mang Trì Hoan đi công ty, bởi vì Quý Vũ ở công ty bị Bạch Vân khi dễ, Bạch Tụng bất bình thay bạn, không thể trực tiếp nói với Mặc Thời Khiêm, vì vậy liền xin Thịnh Đường.



Bạch Tụng lúc đó cũng không rõ chuyện của Mặc Thời Khiêm cùng Trì Hoan, một là hy vọng Thịnh Đường ra mặt chèn ép Bạch Vân, hai là hy vọng hắn nói vài lời giúp Quý Vũ.



Thịnh Đường không hay xen vào chuyện của người khác, chỉ qua loa tỏ ý mình biết rồi.



Chẳng qua vừa lúc Trì Hoan tìm tới cửa, hắn liền mang cô đi công ty một chuyến, cũng không nghĩ Trì Hoan sẽ phát hiện, phát hiện sớm thật ra đối với mọi người đều có lợi, nếu một năm sau Quý Vũ mới bị phát hiện, thì không phải giải quyết đơn giản như vậy.
Mặc Thời Khiêm môi mỏng phun ra hai chữ, “Ừ?”



“Cô ấy yêu cậu, cậu còn có toan tính khác?”



Toan tính khác?



Toan tính gì.



Kết hôn? Cô không chịu gả.



Chẳng lẽ chia tay?



Dường như cô cũng không cần.



Duy trì hiện tại sao, cô giống như rất đau khổ.



… …



Lúc Mặc Thời Khiêm trở về, đã qua 0 giờ.



Hắn cho là Trì Hoan đã ngủ, tránh làm ồn đến cô, hắn cầm áo ngủ ở bên cạnh tắm qua lần nữa, mới trở lại phòng ngủ, vén chăn lên nằm lại giường.



Người phụ nữ mềm mại nằm nghiêng giữa giường, tóc đen trên gối toả hương thơm quanh quẩn.



Mặc Thời Khiêm nhớ tới cô khóc đến mắt cũng đỏ hoe, tới gần, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc của cô, hai mắt cô đều đã nhắm lại, nhưng ở dưới ánh trăng yếu ớt, mơ hồ có thể thấy nước mắt còn sót lại trên hàng mi.



Ngón tay sờ lên gò má mềm mại của cô, lẳng lặng nhìn một hồi, mới ép mình lại nằm xuống.



Nhưng theo động tác hắn nằm xuống, thân thể người phụ nữ tự động dựa vào trong ngực hắn, vùi đầu ở bộ ngực của hắn.



Mặc Thời Khiêm cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói, “Tại sao còn chưa ngủ?”



Trì Hoan từ trong ngực Mặc Thời Khiêm ngẩng mặt lên, trong bóng tối không thấy rõ thần sắc của cô, âm thanh buồn buồn kêu, “Anh muốn chia tay với em sao?”