Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 156 : Anh không gọi thức ăn, cứ nhìn tôi làm gì?

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Edit: Hồng Vân



Beta: Snow Hoàng



Chương 156: Anh không gọi thức ăn, cứ nhìn tôi làm gì?



Trì Hoan ngơ ngẩn, thân thể mềm mại đang dựa trong ngực hắn cứng đờ, cô cúi đầu, nhìn chăn đệm màu xám đậm, có chút lãnh đạm nói, “Không có, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút.”



“Ngày mai tôi sẽ để Nhạc Lâm đi qua, xem hợp đồng giúp em, hắn sẽ có thể tranh thủ được quyền lợi lớn nhất cho em, hử?”



“Há ” cô đáp một tiếng, sau đó liền chậm rãi ra khỏi ngực hắn, lần nữa trở lại vị trí ngồi lúc trước, “Trễ lắm rồi, anh đi tắm rồi ngủ sớm một chút đi.”



Ánh mắt của Mặc Thời Khiêm dừng lại trên khuôn mặt cô năm giây, sau đó mới gật đầu một cái, xoay người lấy áo choàng tắm, đi vào phòng tắm.



Trì Hoan cũng không còn tâm tư tiếp tục xem ipad, khép lại tiện tay ném qua một bên, sau đó tắt đèn lớn phòng ngủ, chỉ chừa một chiếc đèn ở đầu giường, nằm qua hướng bên ngoài cửa sổ.



Lúc đầu nghĩ muốn nói với hắn chuyện Mạc Tây Cố mời cô phát ngôn, lại bị bộ dáng này của hắn làm cho không có tâm tình —— hắn đại khái cảm thấy cô có khó khăn hắn thay cô giải quyết, nhưng chuyện của mình, cô có thể tự giải quyết không cần phải hỏi hắn tìm hắn.



Không tới nửa giờ, người đàn ông mang theo một thân hơi lạnh khí ẩm và mùi sữa tắm dễ ngửi vén chăn lên giường.



Chiếc đèn cuối cùng trong phòng ngủ cũng tắt.



Sau khi tắt đèn Mặc Thời Khiêm ôm Trì Hoan vào ngực.



Ban đầu Trì Hoan không có buồn ngủ gì, cho đến khi nghe thấy người đàn ông phía sau hô hấp từ từ trở nên đều đều, cô mới rốt cục mất mác mà tựa mặt lên gối mềm mại, từ từ liền ngủ.



… …



Sáng ngày thứ hai Nhạc Lâm quả nhiên cùng đi công ty với cô, xem từng chữ từng chữ nội dung hợp đồng, sau đó nói ra mấy điều lệ cần phải sửa chữa —— dĩ nhiên, sửa lại càng có lợi cho cô.




“À, được.”



Trì Hoan cúi đầu xem thực đơn, người đàn ông đối diện vẫn chăm chú nhìn cô.



Bao lâu không thấy rồi, một tháng? Không tới hai tháng đi, thời điểm lại đột nhiên thấy cô, giống như đã cách xa hơn nửa năm.



Vẫn là gương mặt tinh xảo kia, tóc dài quăn xoắn như dong biển, trên người mặc là áo khoác đơn giản, khi ngồi xuống liền cởi ra, chỉ còn một cái áo lông vàng nhạt nhã nhặn.



Ngày xưa cô giống như là khoe khoang bản thân lại không rành thế sự cô bé, bây giờ bớt vài phần phong mang cùng bướng bỉnh, nhiều thêm chút trầm tĩnh cùng mềm mại, càng giống như cô gái nhỏ tràn đầy hơi thở quyến rũ.



Cái gì khiến cô thay đổi?



Cảnh nhà sa sút, hay là… Mặc Thời Khiêm?



Trì Hoan chú ý tới tầm mắt của hắn, thật ra nó không quá rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm giác được nó tồn tại, ngẩng đầu lên, quả nhiên chống lại là tầm mắt lẳng lặng thâm trầm của hắn, sững sờ, ngay sau đó hỏi, “Anh không gọi thức ăn, cứ nhìn tôi làm gì?”



Tiếng nói vừa dứt, Trì Hoan liền sợ run mấy giây.



Quả thực không phải là cô trí nhớ khắc sâu, mà là đối thoại như vậy cũng chưa đến mấy tháng.



[ thế nào nhìn tôi như vậy, có chuyện? ]



[ thích anh, cho nên thích nhìn anh nha. ]



Sâu trong mắt Mạc Tây Cố tối đi vài phần, nhưng trên mặt chỉ là nụ cười nhạt nhòa, “Chẳng qua là cảm thấy em so với lúc trước xinh đẹp hơn, tôi mới từ Châu Âu trở lại, rất lâu không thấy vẻ đẹp thuần khiết của mỹ nhân phương đông.”



Tầm mắt của hắn cuối cùng rơi vào trên người cô, vết bỏng đã khỏi nhưng sẹo không có tiêu, khắc ở trên tay trắng noãn tinh tế, rất không hài hòa, hắn lấy từ trên người một tuýp giống như dược cao, trầm thấp khàn khàn nói, “Mẹ tôi nói em lần trước bị bỏng nghiêm trọng, tôi ở nước Pháp trong lúc vô tình thấy một cái trừ sẹo, nghe nói hiệu quả rất tốt, thuận tiện mang tới cho em.”