Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 3 : Nếu như bà đây ngủ với anh ta thì sao?

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


Nghĩ bình thường cô nói cái gì chính là cái đó, lại uổng việc cô ăn nói khép nép cầu xin, anh lại kiên quyết lãnh đạm, lại từng lần một ép cô, cô liền không nói ra được một bụng nóng giận nghẹn khuất.



Cô nhớ rất rõ ràng.



Cô cầu xin anh rất lâu, anh không chỉ không có dao động một chút gì, hơn nữa từ đầu tới cuối đều hé ra khuôn mặt lạnh, một tia đau lòng cũng không có. Cô còn thân thiết với anh, thậm chí…còn tưởng đây là chuyện vui…



Trì Hoan thậm chí không biết mình là đang buồn giận hay sao nữa, hay là…



Cô không đẹp sao, vóc người cô không tốt sao?



Đàn ông muốn theo đuổi cô nhiều như Cá diếc sang sông, chẳng lẽ cô ở trước mặt của anh không có một chút sức hấp dẫn gì hay sao? Bà đây phải chăng không nữ tính?



Mạc Tây Cố vì một người phụ nữ đã lập gia đình không để ý cô bị trúng thuốc.



Còn người này ở cùng cô một đêm khi cô trúng thuốc, cũng không có ý định động chạm gì sao?



Trì Hoan có chút ấm ức cùng cô đơn, ngón tay nắm chặt thành quyền, lạnh lùng nói: “Chuyện tối hôm nay, không cho phép nói ra một chữ.”



Mặc Thời Khiêm lạnh nhạt nói: “Tôi đã rõ, đại tiểu thư yên tâm.”



Lại an tĩnh trong chốc lát, Mặc Thời Khiêm ném khăn lông, đi ra tìm máy sấy tóc cho cô.



Âm thanh máy sấy tóc rất yên lặng, Trì Hoan đột nhiên có một cái ý nghĩ rất hoang đường.



Tối nay cô giống như cảm thấy người đàn ông này đặc biệt nhìn rất được, thấy anh thật đẹp mắt, hay là cô uống thuốc đầu óc bị mê muội?



Xoay người nghĩ đi xem một lần nữa cho rõ ràng, kết quả mắt tối sầm lại ——



“Đại tiểu thư.”



Trì Hoan ngất đi.



Trước khi mất đi hoàn toàn ý thức,Trì Hoan cảm giác được cánh tay có lực ôm lấy cô.



Thực sự là… Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể dễ như trở bàn tay tiếp lấy Trì Hoan giống như xách con mèo nhỏ.



… … …
Cửa phòng bệnh vừa mở, Trì Hoan còn chưa bước ra, liền thấy người phụ nữ đứng ở cửa.



Trì Hoan ngẩn ra, trên mặt vốn tràn đầy nụ cười rất nhanh phai nhạt đi.



Tô Nhã Băng.



Cô ta mặc quần áo bệnh nhân trắng xanh đan xen, tóc đen dài cũng không giấu được vết thương tím bằm trên mặt, cúi đầu đứng ở nơi đó, mười ngón tay xoắn chung một chỗ, tựa hồ rất lo lắng bất an.



Thấy Mạc Tây Cố, cô ta rõ ràng sửng sốt một chút.



Trì Hoan nhàn nhạt lên tiếng “Tô tiểu thư.”



Tô Nhã Băng lúc này mới phục hồi lại tinh thần, một bộ áy náy nhìn Trì Hoan “Thật xin lỗi Trì tiểu thư… Tôi… Nghe Tây Cố nói cô lên cơn sốt nằm viện, vì ở gần đây cho nên muốn đến xem một chút.”



Vừa nói xong cô ta nghĩ tới cái gì, đột nhiên lui về phía sau hai bước “Hai người muốn đi ra ngoài sao? Tôi đây không quấy rầy.”



Dứt lời liền xoay người, một dạng chạy trối chết phải đi.



Trì Hoan lần nữa gọi cô ta lại “Tô tiểu thư.”



Tô Nhã Băng dừng chân lại, xoay người nhìn Trì Hoan, miễn cưỡng cười, hỏi nhỏ “Trì tiểu thư còn có việc sao?”



Nếu như nói Trì Hoan là kèm theo hào quang xinh đẹp, như vậy Tô Nhã Băng chính là dạng phụ nữ có bộ dạng nhu nhược yếu đuối.



Mạc Tây Cố đưa tay kéo cánh tay của Trì Hoan lại, nhíu mày thản nhiên nói “Không phải đói sao, đi thôi, đi ăn cơm.”



Mạc Tây Cố dùng một lực lớn trên cánh tay của cô làm cho cô bị đau.



Trì Hoan cúi đầu nhìn ngón tay đàn ông khớp xương rõ ràng, ngực cứng lại.



Anh ta chẳng lẽ cho là, cô định làm khó dễ người phụ nữ này sao?



Cô quay đầu, ngiêng đầu nhìn về phía Tô Nhã Băng “Nghe Tây Cố nói chồng cô có khuynh hướng bạo lực gia đình, thường xuyên đánh ngươi, tôi nhớ không lầm, ở nước Mỹ bạo lực gia đình có thể báo cảnh sát.”