Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 45 : Anh là người của em
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Beta: Stuki^^
Im lặng hồi lâu, Trì Hoan đột nhiên mở miệng hỏi: ” Vị hôn thê của anh thì sao? Anh định làm như thế nào?”
Vấn đề này thì Mặc Thời Khiêm không chút do dự, nhàn nhạt trả lời: ” Hủy bỏ hôn ước.”
Trì Hoan lần nữa quay đầu, nhìn chằm chằm hắn: ” Nếu như em nói không cần anh phải vì chuyện này mà huỷ hôn ước thì sao?”
Đối với những lời này của cô, hắn yên tĩnh ba giây: ” Anh vẫn sẽ huỷ bỏ! ”
Hôn ước chưa đầy một tháng nhất định sẽ bị hủy bỏ.
Trì Hoan nhìn hắ. Mái tóc ngắn màu đen rũ xuống, gương mặt tuấn mĩ, trầm tĩnh lạnh lùng, nửa người trên để trần … Lồng ngực đầy vết cào còn mới, bả vai đầy dấu răng – đều là kiệt tác của cô.
Nhớ lại tối hôm qua, đôi môi đỏ tươi khẽ mỉm cười…
Bàn chân trắng nõn xinh xắn dẫm lên thảm xám từ từ bước đến bên Mặc Thời Khiêm. Đến gần chân hắn, cuối cùng, giẫm ở trên đầu gối của hắn.
Mặc Thời Khiêm nhìn động tác của cô, không nhúc nhích, từ từ híp mắt lại.
Cách một tầng vải vóc, chân mềm mại của cô di chuyển trên bắp đùi của hắn, hắn không có ngăn cản, cũng không có nói gì, duy chỉ có hô hấp càng lúc càng nặng nề.
Trì Hoan từ trên cao nhìn xuống, giống như hành động cọ xát chân của hắn rất thú vị, nhìn hắn từ từ nổi lên phản ứng ——
“Em còn tưởng rằng, câu dẫn anh rất khó khăn đấy.”
Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm cái chân kia. Chân của cô rất nhỏ, trắng nõn lại thon thả, tận lực cọ xát hắn, có một chút thoải mái và dày vò.
Giọng nói hắn khàn khàn: ” Anh đi tự thú, em cũng nên chuẩn bị một chút, chờ lát nữa sẽ có người đón em đi trang điểm, đổi áo cưới…”
Chưa kịp nói câu cuối, đôi môi hắn chợt mấp máy rồi im lặng. Vốn chuẩn bị đứng dậy cũng dừng lại, bởi vì cái chân kia rơi vào đáy quần của hắn, hô hấp của hắn bỗng nhiên trầm xuống, ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang đứng kia.
Trên người cô mặc áo sơ mi của hắn, màu đen, rất rộng, làm nổi bật thân thể đặc biệt nhỏ nhắn lại tinh tế, đặc biệt kiều mỵ.
Trì Hoan nghe hắn nói xong, liền đưa tay đẩy hắn một cái, không cho hắn dựa vào chính mình gần như vậy, ngay cả hô hấp đều bị mùi trên người hắn bao phủ.
Sờ lên mặt: ” Em đói, anh đi mua bữa ăn sáng cho em.”
Mặc Thì Khiêm lên giọng hỏi: ” Muốn ăn cái gì?”
Cô tiện miệng nói:” Bánh bao hấp, cháo đậu đỏ, sủi cảo chiên, xá xíu, mì sợi, Sushi, bánh mì nướng, Pizza, trứng tráng, Sandwich, sữa bò, sữa đậu nành…”
Hắn nghe Trì Hoan nói xong: ” Đều mua hết?”
“Tối hôm qua chưa ăn bữa ăn tối, hiện tại cái gì cũng muốn ăn, em đều muốn.”
Hắn gật đầu, hời hợt nói: ” Đi, nhưng tôi không nhớ được, lặp lại lần nữa.”
Trì Hoan nhất thời nổi nóng, cô vốn là đều là tùy tiện nói, làm sao có thể nhớ được: ” Em nói bừa, em từng nói không nói lần thứ hai, anh tự làm.”
Hắn cũng không nói gì.
“Được, tôi đi mua!” hắn cúi đầu, ánh mắt nhìn người Trì Hoan, giọng khàn khàn: ” Có thể cởi áo ra cho tôi không?”
Trì Hoan “…”
Hiện tại cô mới cảm thấy không được tự nhiên. Toàn thân cao thấp trong ngoài chỉ mặc một món, bên trong toàn bộ thả rông, quần áo sát người cũng không có, đều bị tên đàn ông lột xuống ném trong phòng khách.
Trì Hoan đứng dậy, đi tới trước tủ quần áo cầm đồ lót cùng quần áo mặc ở nhà đi ra —— phần lớn quần áo khác đều tại phòng giữ quần áo.Ôm quần áo vào phòng tắm, dĩ nhiên, không quên đóng cửa lại.
Mấy phút sau, Mặc Thời Khiêm đến gõ cửa, thấp giọng hỏi:” Đem quần áo đưa cho tôi!?”
Bên trong rất nhanh vang lên giọng của cô: ” Xin lỗi, em không cẩn thận làm ướt rồi”.