Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 49 :

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Beta: Stuki^^



Mặc dù các phóng viên đã đoán trước nội dung của buổi họp báo, hơn phân nửa là huỷ bỏ hôn lễ, nhưng nghe Trì Hoan chính miệng nói ra, phía dưới vẫn nổ tung.



“Trì tiểu thư, thời gian trước lộ ra tin đồn Mạc thiếu có người thứ ba, xin hỏi có phải vì vậy nên cô mới huỷ bỏ hôn lễ?”



“Trì tiểu thư, cô có thể nói thêm hay không?”



” Trì tiểu thư… ”



“…”



Âm thanh truy hỏi ồn ào, nhưng Trì Hoan đã rời đi không quay đầu lại, có phóng viên muốn vượt lên trước, đều bị an ninh ngăn lại.



Mạc Tây Cố nhìn Trì Hoan đi về phía thập tự giá, nhìn cô nói hết lời, nhìn cô lại hướng bên này trở về, nhưng cô đi thẳng qua anh ta, cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái.



Khuôn mặt trang điểm tinh xảo, lộ ra thần sắc lãnh đạm, không hề lộ ra chút cảm xúc nào khác.



Giống như là đường thẳng…



Chỉ có lúc đi ngang qua bên người Mặc Thời Khiêm, cô mới lười biếng nói nhỏ: “Về nhà.” Nam nhân “ừ” một tiếng, cùng đi theo cô.



Mạc Tây Cố nhìn bóng lưng cô dẫm lên giày cao gót rời đi, đến khi nó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, anh ta vẫn không nhịn được, bước vội đuổi theo.



Anh ta không biết mình đuổi theo rồi nói gì, thật ra cũng không còn gì để nói, cô ở trước mặt phóng viên nói như vậy, đồng nghĩa với việc lấy phương thức hoà bình chia tay, đem thiệt hại đối với tất cả mọi người hạ xuống mức thấp nhất.



Có lẽ bởi từng có suy nghĩ ác ý về cô, cho nên giờ phút này anh ta cảm thấy áy náy.



Bởi vì cô đột nhiên long trọng xuất hiện, lại dùng điệu bộ hời hợt, như đang cười nhạo, hung hăng tát lên mặt của anh ta, sau đó khinh miệt lưu loát rời đi.



Khi đến bậc thang ở cửa ra vào, anh ta mới đuổi kịp cô, kéo lấy cổ tay cô, thấp giọng kêu: “Trì Hoan”.
Dứt lời, giày cao gót dẫm lên từng bậc từng bậc đi xuống, mắt nhìn thẳng, khí lạnh toả ra xung quanh.



Mặc Thời Khiêm thay cô kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, mắt nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.



Trì Hoan khom người lên xe, không nhìn bất kì ai.



Màu trắng Ferrari đưa người bên trong đi khỏi tầm mắt, mỗi một người đều mang một nỗi phức tạp khó nói.



Trì Hoan cúi đầu, co rúc ngồi kế bên vị trí tài xế.



Nam nhân lái xe, yên tĩnh, không nói một chữ. Cho đến khi điện thoại trong túi xách chấn động.



Cô lấy ra, tuỳ tiện nhìn một cái rồi trả lời: ” Diêu tỷ.”



“Hoan nhi, bây giờ tạm thời đừng về nhà, phóng viên đều chặn ở nhà em, hiện tại càng nhiều người chạy qua.”



Trì Hoan nhíu lông mi: “Được, em biết rồi. ”



“Em có tính toán gì, có muốn tới nhà chị tạm tránh một chút không?”



“Không cần, em có chỗ đi. ”



“Có chuyện gì gọi điện thoại cho chị.”



“Cám ơn chị Diêu.”



Cúp điện thoại, Trì Hoan nghiêng đầu, nhìn sang người bên cạnh: “Không thể trở về nhà.”