Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 59 : Em hi vọng anh yêu em?

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Beta: Stuki°°



Mấy giây sau Trì Hoan thu tay lại, quay sang nhìn Thời Khiêm hỏi: “Anh bị dị ứng thật à?”



Mặc Thời Khiêm đối với cô biết hết mọi thứ, nhưng cô lại chẳng biết gì về hắn. Thậm chí hắn ở bên cô những ba năm mà cô không hề hay biết hắn ở tại khu Tây Sơn. Đây là nơi lúc đầu cô vừa ý nhất nhưng khi ấy mới vào nghề, tiền không có đủ nên đành mua khu khác.



Hắn ừ một tiếng nhàn nhạt nói: “Không ăn là được, thành phần phụ mà thôi.”



Cô ồ một tiếng, lại hỏi: “Trừ hành tây anh có dị ứng với cái gì khác không?”



Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn Trì Hoan, cô ngước mắt lên nhìn hắn chờ câu trả lời.



Yết hầu hắn lăn một vòng mới đáp: “Rau hẹ, tỏi, cả thịt dê nữa, đều khó ngửi.”



Trì Hoan gật gật tỏ ý đã nhớ, không quên đánh giá một câu: “Thật khó hầu hạ mà.”



Mặc Thời Khiêm liếc liếc cô, lại nghe cô hỏi:



“Vậy anh có đặc biệt thích ăn gì không?”



“Không kén ăn”



“A…dễ nuôi như vậy?”



Cô lại nhìn về phía phục vụ nghiêm túc nói: “Những thứ vừa rồi nếu có thể không cho thì đừng cho, nếu ảnh hưởng tới mùi vị thì cho ít một chút”



“Dạ được thưa tiểu thư!”



Người phục vụ cầm menu đi ra ngoài, Trì Hoan lại cúi đầu bưng cà phê.



Lương Mãn Nguyệt nhìn cô lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Trì tiểu thư, cô bởi vì Mặc Thời Khiêm mới huỷ bỏ hôn ước sao?”



Vấn đề này hỏi ra không chỉ đường đột mà có ý như che dấu châm chọc sắc bén. Cơ bản là đang chất vấn cô bỏ rơi Mạc Tây Cố, bội tình bạc nghĩa.




Trì Hoan: “……”



Cô mất hứng nói: “Anh đây là đang chê bai em không rụt rè?”



“Không có!”



Hắn yên lặng mấy giây mới nở nụ cười: “Nếu em cũng dè dặt như thế anh cũng sẽ đối em giống như đối với cô ấy”



Trì Hoan ngây ngẩn nhìn hắn một bộ lãnh đạm thờ ơ. Cô kéo dài giọng ồ một tiếng:“Em biết rồi, anh sẽ không chủ động, nếu đòi hỏi anh sẽ đáp ứng, mà Lương tiểu thư quá dè dặt nên chẳng bao giờ yêu cầu anh làm gì.”



Nói ví dụ như trưa hôm nay, cô vẫn luôn đòi hắn gắp cái này bóc cái kia. Mà so ra thì Đường Việt Trạch lại hoàn toàn ngược lại, luôn hỏi Lương Mãn Nguyệt thích ăn gì, gắp cái này cái kia cho cô ta.



Không thể nói ai đúng ai sai, dè dặt cũng tốt mà chủ động cũng được, chỉ là hợp tính mà thôi.



Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng.



Trì Hoan nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mĩ kia hỏi: “Hôm nay em tiêu của anh nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ hồi trước Lương tiểu thư không nói nên anh cũng không đưa cô ấy đi mua đồ?”



Người kia hời hợt hỏi ngược lại: “Rất nhiều sao?”



Cô bĩu bĩu môi nói: “Bọn họ đều nói em tham tiền của anh, còn nói anh đối với bạn gái cũ thực keo kiệt.”



Mặc Thời Khiêm liếc cô:“Hôm nay em tiêu tiền là để bày tỏ?”



Trì Hoan: “……”



Cái đồng hồ màu bạc đang đeo trên tay trái của hắn quả thực rất thích hợp. Ừ, cô đương nhiên là người phụ nữ rất có phẩm vị.



Trì Hoan có chút tự đắc nói: “Xem ra anh cũng rất biết xem hàng.”