Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 84 : Anh lần sau không nên đứng hôn em, thật là khổ cực a

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Editor: Hyna Nguyễn



Beta: Stuki^^



————————————–



Hắn hời hợt nói: “Trốn? Đó là chuyện mà nam nhân nên làm sao?”



Trì Hoan, “…”



Cô trợn to hai mắt: “Nhưng anh đã đáp ứng em rồi mà.”



“Không để cho truyền thông biết là được, em có thể bảo đảm người giữ cửa tiểu khu bảo an của chúng ta không biết anh với em ở cùng một chỗ sao?”



Trì Hoan “…”



“Vậy nếu là anh ta đi ra ngoài nói thì làm sao bây giờ?”



Hắn rũ mắt nhìn cô thản nhiên nói: “Đó là chuyện cần anh bận tâm.”



Trì Hoan nhìn hắn chằm chằm một hồi, tim vô tình có chút hụt hẫng, cuối cùng vẫn không quên nói: “Nếu như bởi vì anh không cẩn thận mà để lộ ra ngoài, em sẽ không để yên cho anh đâu.”



Cửa thang máy mở ra.



Mặc Thời Khiêm liếc nhìn cô một cái:”Đi mở cửa đi.”



“… Nha.”



Hai tay của hắn đều xách đồ dĩ nhiên là cô phải mở cửa rồi.



“Hôm nay anh sao lại trở về sớm như vậy hả?”



“Công việc kết thúc liền trở về ngay.”



Trì Hoan đổi giầy, đi theo phía sau hắn, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn bất mãn lầm bầm, không có tí sức lực nào để nói chuyện phiếm.



Cô dò xét nam nhân đang đi vào trong phòng bếp, rót cho mình ly nước uống, thuận miệng hỏi: “Vậy anh bây giờ đang làm công việc gì vậy?”



Hắn cũng không dừng lại, dường như cô hỏi hắn liền trả lời, ngữ điệu nhàn nhạt cũng rất bình thường:”Làm ăn.”



Cô cầm ly đi theo hắn đi ra: “Anh thật giống như kiếm ra rất nhiều tiền a.”
Cô thức dậy tính khí không được tốt lắm, chỉ loáng thoáng nghe được âm thanh liền ở trên giường lật qua lật lại nhiều vòng, nhưng cuối cùng tiếng chuông kia chẳng những không có dừng lại, ngược lại càng ngày càng làm ồn hơn.



Gương mặt cô đằng đằng tức giận, gối đều bị cô dùng sức ném ra ngoài.



Ai lại thất đức như vậy chứ, sáng sớm muốn làm nhiễu thanh mộng của người ta.



Trên đất vang lên giọng nói khàn khàn hấp dẫn của hắn: “Trì Hoan, em không cần đi mở cửa đâu, để anh đi cho.”



Não cô thanh tỉnh một chút, trở mình một cái từ trên giường bò dậy.



Vừa mới muốn đi ra cửa phòng ngủ, lại quay trở lại, cẩn thận dặn dò:”Không cho phép anh đi ra, bất kể nghe được thanh âm của ai, xảy ra chuyện gì, anh đều đợi ở bên trong thật tốt cho em.”



Tư thế ngủ của hắn rất ngay ngắn, đó là tư thế ngủ khỏe mạnh, ánh mắt nhắm, không có đáp lời nói của cô.



Bình thường bị người gặp hắn tại nhà trọ của cô không có chuyện gì cả, nhưng bây giờ quá sớm, có người đàn ông sớm như vậy xuất hiện ở trong phòng cô, nói không phải từ trên giường cô bò dậy, ngay cả cô cũng không thể tin được.



Trì Hoan đem cửa phòng ngủ đóng lại, ngáp dài đi ra mở cửa, nắm chốt cửa vặn ra vừa trách móc nói: “Mới sáng sớm đến đây làm gì vậy… A!”



Một trận kình phong mang theo lãnh ý đánh tới, cô còn không có thấy rõ người trước mắt là người nào, cổ tay liền bị giữ lại, khí lực kia lớn đến mức để chút ngủ gật còn sót lại của cho cô đều tan thành mây khói, gần như muốn bật lên thét chói tai gọi tên của Mặc Thời Khiêm.



Nam nhân bấu tay cô hướng trong phòng mang vào, đưa cả người cô đều ngã ở trên ghế sa lon.



Lần trước Mặc Thời Khiêm đẩy cô, người cô toàn bộ lọt vào giữa ghế sa lon toàn bộ đều là mềm mại, lần này củi chõ của cô lại trực tiếp đụng phải tay vịn, tê dại đau đánh tới, gương mặt cô đều nhíu lại.



Nắng sớm tối tăm, cũng đủ để cho cô thấy rõ ràng nam nhân trước mắt là Mạc Tây Cố.



Cô bóp quyền, lại bình tĩnh một chút nói:”Anh mới sáng sớm nổi điên đến đây làm gì chứ??”



Mạc Tây Cố mắt nhìn xuống cô, trong đôi mắt hiện lên tia máu, ước chừng là thức trắng đêm chưa ngủ, sắc mặt nhìn qua có chút đáng sợ, âm thanh càng là âm trầm: “Trì Hoan, cô để cho Mặc Thời Khiêm làm cái gì với Nhã Băng?”



Nam nhân khí lực bình thường so với nữ nhân đã không tưởng tượng được, hơn nữa thời điểm này là muốn khống chế người khác.



Trì Hoan cố gắng bỏ tay anh ta ra mấy lần nhưng đều không thành công.



“Tôi không biết anh đang nói gì, anh buông tay ra cho tôi!”



Mạc Tây Cố cười lạnh nói:”Cô ấy bây giờ cả người đều bị cô làm cho không tìm thấy được, cô nói cho tôi nghe đi cô không biết gì sao?”