Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 90 : Không ngủ trên sàn nhà, ngủ trên giường của em
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Chương 90: Không ngủ trên sàn nhà, ngủ trên giường của em
Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Stuki^^
—————————
Nam nhân ở phía trên đỉnh đầu cô híp mắt lại, khí định nhàn nhã:”Nghĩ tới rồi sao?”
Trì Hoan đã không biết là thẹn thùng hay là giận, quay đầu đi đem mặt vùi vào trong đệm chăn, không trả lời câu hỏi của hắn.
Cô không muốn đáp lại nhưng hắn cứ quấn lấy cô không bỏ qua.
“Em không biết… em không nhớ rõ…”
“Phải suy nghĩ đi chứ.”
Trì Hoan phản xạ có điều kiện cự tuyệt:”Em không muốn.”
“Không phải là câu này.”
“…”
“Nói.”
“Mặc Thời Khiêm! Anh không biết xấu hổ, anh xấu lắm.”
“Không phải.”
“Em không nói.”
Hắn cắn lỗ tai của cô, nói nhỏ: “Không nói anh sẽ “làm” em mệt đó.”
Trì Hoan “…”
Hắn bình thường cũng không phải như vậy, tại sao khi ở trên giường thì trở thành cầm thú như vậy chứ, muốn hạ lưu bao nhiêu thì có bấy nhiêu a.
Cô vùi đầu tại cổ của hắn, giọng điệu ủy khuất nói:”Em không bao giờ nữa muốn làm chuyện như vậy với anh nữa, anh chỉ biết khi dễ người ta thôi.”
Nam nhân cười nhẹ: “Anh khi dễ em sao?”
“Chính là anh.”
Cô thật ra thì cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Thật giống như tùy tùy tiện tiện nhất thời xung động liền ở cùng cô, thuận thế làm với cô, không có lý do gì đặc biệt cả, cô không thấy được tương lai, nhưng so với bất cứ lúc nào đều an tâm, có lẽ an tâm này chẳng qua chỉ là ngắn ngủi mà thôi.
Cô nằm thêm chốc lát nữa liền ngồi dậy.
Mặc dù tức giận, nhưng vẫn là rón rén đi... Dĩ nhiên, cô không bài xích việc cô sợ đánh thức hắn lại bị hắn chèn ép, nghe nói nam nhân vào buổi sáng ham muốn đều rất mãnh liệt.
Mặc Thời Khiêm gần đây mới được khai trai, đây chính là tuổi ngựa non háu đá…
Cô thật là sợ yêu cầu của hắn.
Nhưng mới vừa ngồi dậy, người liền bị một cánh tay vòng lấy, phần lưng cũng bị nam nhân phía sau kéo vào lồng ngực ấm áp.
Trái tim cô khẽ giật mình.
Thanh âm của hắn khàn khàn, ước chừng là chưa tỉnh ngủ;”Làm sao lại tỉnh sớm vậy?”
“Ngủ đủ rồi, chiều hôm qua em có ngủ trưa rồi.”
“Không có quen sao?”
Cô biết hắn nói không có quen là cái gì, đúng như hắn đã biết qua thói quen của cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Có một chút.”
Khuôn mặt của hắn dán vào gương mặt mịn màng của cô, thanh âm kia vẫn khàn khàn có điểm mơ hồ: “Đói không, anh đi mua bữa ăn sáng cho em ăn.”
Trì Hoan không nhịn được quay đầu nhìn hắn. Hắn còn chưa tỉnh ngủ, bây giờ quá sớm.
Nhìn tóc ngắn rối loạn màu đen của hắn, cằm cơ hồ là chôn ở trong cổ của cô, làm cho cô chưa từng thấy qua dáng vẻ hắn như vậy có chút mơ hồ, nhưng điều này lại quá chân thực, chân thực đủ để cho lòng của cô co lại thành một đoàn.
“Em không đói bụng, anh ngủ tiếp một lúc nữa đi.”
” Ừ ” Hắn hôn lên gương mặt của cô một chút, trầm giọng nói:”Đói liền kêu anh nha.”
Trì Hoan nhìn hắn lần nữa nằm trở về, nhắm mắt, cánh tay rơi vào vị trí bên cạnh cô.
Cô dùng ngón tay kéo qua mái tóc dài, sau đó chân trần giẫm xuống thảm trải sàn, bước xuống giường.
Thật sự cô không đói bụng, nhưng khi rửa mặt thay quần áo xong, cô rất có hứng thú quyết định chuẩn bị xuống lầu mua hai phần bữa ăn sáng mang lên.