Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây
Chương 107 : Linh cảm - Bọn họ cùng cảm nhận được
Ngày đăng: 13:08 19/04/20
Từ khi ra đời tới nay, đây là lần đầu tiên Nhiếp Phong có thể đi du lịch cùng với nhiều người như vậy. Lúc trước, khi còn học đại học, anh cũng chưa từng thân thiết với bất cứ ai, nếu có cũng chỉ là mối quan hệ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã (*). Ai có xuất thân hiển hách thì cũng tự nhiên có nhiều người theo còn ngược lại sẽ bị bạn bè xa lánh và tránh né.
(*)Trâu thì sẽ tìm đến trâu, ngựa sẽ tìm đến ngựa (trâu chơi với trâu, ngựa chơi với ngựa). Những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích (có thể là tốt hoặc xấu) sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.
Mặc dù mọi người rất nhiệt tình, vui vẻ nhưng Nhiếp Phong vẫn rất hạn chế trong từng lời ăn tiếng nói khi tự giới thiệu chính mình. Anh chỉ nói mình là một thương nhân bình thường, không có tiếng tăm hiển hách gì.
Tư Hoài Dương cũng không thể bại lộ thân phận thật sự của mình vì dù sao ba cậu cũng từng rất nổi tiếng vì sự kiện trốn thuế phải đi tù. Chính vì thế, cậu chỉ giới thiệu sơ sài rằng Nhiếp Phong chỉ là đối tượng hợp tác làm ăn, ngoài ra hai người cũng không tiết lộ cụ thể tin tức cá nhân của mình ra ngoài.
Ai cũng đều có bí mật nhưng miễn không ảnh hưởng đến chuyến du lịch thì mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Vì ngày mai bọn họ còn phải lái xe nên bọn họ uống cũng có chút dè chừng. Có vài cô gái độc thân cũng vừa mắt với hai người đàn ông cao sang, lịch lãm này nên tụ lại cùng nhau cố ý hỏi thăm rằng mối quan hệ với người phụ nữ đi chung với bọn họ là quan hệ gì. Khi biết được một người là vợ, một người là bạn gái sau thì có chút thất vọng và đi tìm những người đàn ông độc thân khác để trò chuyện.
Mà cho đến giờ phút này, Nhiếp Phong và Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Tư Hoài Dương đều không chú ý tới việc Bạch Tuyết và Phùng Lan đã rời khỏi sân rộng. Khi cuộc liên hoan gần sắp tàn thì bọn họ mới trở về phòng của mình. Đẩy cửa phòng ra, đưa tay xoa chiếc gáy đang đau nhức, Nhiếp Phong vẫn luôn cho rằng Bạch Tuyết và Nhiếp Học Văn đều đã đi ngủ.
Rửa mặt qua loa một chút, Nhiếp Phong đi tới giường lớn. Lúc này, khi mở chăn ra, anh mới phát hiện chỉ có mình Nhiếp Học Văn đang say ngủ trên giường, còn Bạch Tuyết lại không thấy tăm hơi.
"Bạch Tuyết?" Nhiếp Phong bắt đầu lo lắng.
Đúng là anh bất cẩn rồi. Vì lâu như vậy mà mọi thứ vẫn trôi qua bình lặng khiến anh thả lỏng. Không ngờ anh lại quên kẻ lần trước lợi dụng mình sơ hở để tiêm chất độc vào người cô.
Đẩy cửa bước ra, chạy đến trước phòng Tư Hoài Dương, Nhiếp Phong dùng sức đập cửa. Tư Hoài Dương cầm khăn mặt ra mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt Nhiếp Phong nghiêm nghị thì sững sờ: "Có chuyện gì?"
"Phùng Lan có ở cùng cậu hay không?" Nhiếp Phong trầm giọng hỏi.
Cuộc liên hoan đốt lửa trại chỉ thiếu Bạch Tuyết và Phùng Lan, hay là bọn họ đi cùng nhau?
Tư Hoài Dương có chút lúng túng, nói: "Tôi và Phùng Lan không ở chung phòng."
Không biết Phùng Lan suy nghĩ thế nào mà ngay từ lúc xuất phát, cô đã đưa ra đề nghị cho cô một phòng riêng biệt, cô chấp nhận bỏ thêm tiền. Cũng may, chủ nhà cũng còn trống nhiều gian phòng, lại thêm những người đàn ông đi cùng bạn lại ở chung nên dư ra nhiều phòng trống.
Bạch Tuyết! Em đừng gặp chuyện gì xấu. Sau lưng Nhiếp Phong cũng nhanh chóng bị mồ hôi lạnh làm cho đẫm ướt áo anh.
Ở nước ngoài, có một loại phân tích rất thú vị, tình cảm vợ chồng rất cân bằng, đôi khi sợi dây liên kết nhau rất phi thường. Hai người sẽ có cùng một chứng bệnh giống y nhau giống như cặp song sinh vậy. Có rất nhiều cặp đôi song sinh có năng lực linh cảm giống nhau, một người bị thương ở chỗ này thì người kia cũng cảm thấy đau đớn giống như vậy. Cũng tương tự, tình cảm vợ chồng càng đậm sâu thì khi vợ hoặc chồng không khoẻ thì người kia cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt hoặc kinh sợ giống như vậy. Y học cũng không cách nào giải thích được loại" năng lực linh cảm” như thế này nhưng những chuyện như vậy thật sự có thể xảy ra.
Không đâu! Nhiếp Phong lắc đầu một cái.
Anh và Bạch Tuyết cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, quá khứ bốn năm dường như trống rỗng, bọn họ vẫn chưa có tình cảm thâm sâu nào đến nỗi có thể cảm nhận đau đớn khổ sở lẫn nhau đâu. Nhưng thân thể đau đớn khiến Nhiếp Phong lại sinh ra loại ý nghĩ kia. Loại đau đớn này không đơn giản là thân thể truyền đến đau đớn mà tim cũng đau đớn như vậy.
"Phía dưới có giọng nói! Mau tới đây!"Có người cao giọng hô, đèn pin chiếu sáng đến phía dưới mương: "Trời ạ! Cô ấy ở đây! Cô ấy rơi vào trong mương rồi này."
Như một tín hiệu hy vọng, trong nháy mắt mọi người lo lắng tìm kiếm người đến cứu. Nhiếp Phong cũng chạy theo đến mương, có vài chùm sáng chiếu vào người Bạch Tuyết, nhìn cô nằm nhoài người dọc theo đường ống nước, dường như giọng nói cũng không còn nói nổi.
"Bạch Tuyết! Bạch Tuyết!" Tư Hoài Dương muốn đi xuống cứu người nhưng lại bị người dẫn đầu ngăn cản.
Người dẫn đầu sai người đem dây thừng, chuẩn bị trói quanh eo mình, sau đó định xuống dưới ôm cô lên.
"Để tôi đi."Nhiếp Phong giơ tay chắn trước mặt, chùm sáng trắng chiếu thẳng vào người anh "Tôi là chồng cô ấy."
Người kia nhìn dáng vẻ Nhiếp Phong giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào thì có chút lo lắng: "Tiên sinh Nhiếp, tôi thấy anh vẫn nên để người khác xuống, dáng vẻ anh..."
"Đúng đấy, cứ để tôi xuống."Tư Hoài Dương đỡ thân thể ướt đẫm mồ hôi của Nhiếp Phong nói: "Anh cứ nghỉ ngơi..."
Gạt bỏ tay Tư Hoài Dương sang một bên, Nhiếp Phong nắm hai sợi dây thừng trong tay người kia, sau đó chậm rãi đi theo luồng sáng trắng từ từ trượt người xuống dưới.
Hết chương 107.