Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 109 : Kẻ thù

Ngày đăng: 13:08 19/04/20


Hồi lâu Bạch Tuyết từ từ tỉnh lại, chậm rãi nhìn lên trần nhà, chung quanh đều là một màu trắng toát. Bỗng đâu cô nghe tiếng khóc từ nơi nào vọng lại, cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn thì thấy mẹ mình đang nước mắt ngắn dài ngồi trong góc giường bệnh, suy sụp đến đau lòng. 



"Mẹ?" Giọng Bạch Tuyết có chút yếu ớt. 



"A, con tỉnh rồi sao?" Mẹ Bạch cũng nhanh chóng lau khô nước mắt, mỉm cười nhìn về phía con gái mình nói: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Để mẹ đi gọi bác sĩ đến." Nói xong, bà đứng lên. 



"Không cần đâu mẹ." Bạch Tuyết gọi mẹ mình lại, trong mắt cũng ngần ngận nước "Để mẹ phải lo lắng..."



Nhiếp Phong đang ở đâu? Tỉnh lại không thấy anh, trong lòng Bạch Tuyết cảm thấy cực kỳ khó chịu.



Mẹ Bạch ngồi xuống khẽ vuốt tay con gái mình nói: "Con gái ngốc, chuyện lớn như vậy, tại sao lại có thể sơ ý bất cẩn? Ba tháng đầu thai kỳ rất quan trọng đấy, mà cũng không thể trách con, từ nhỏ con đã vốn mạnh mẽ như thế rồi." Hiện giờ cũng không phải lúc trách con gái nữa, bà nghĩ thế nên nói tiếp: "Cũng may, con và Nhiếp Phong đều còn trẻ, sau này còn có thể có con lại được."



Bạch Tuyết đau lòng nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. Cô đang cực kỳ khó chịu khi lúc này không được gặp Nhiếp Phong. Vậy có thể thấy trong lòng anh có bao nhiêu khinh thường mình, có bao nhiêu chán ghét cô, phần tình cảm nồng đậm lúc trước cũng từ từ phai mờ như làn nước thoảng qua thôi. 



Có mấy ai được ấm áp bên cạnh người mình yêu mãi đâu. Dù cô có nhiệt tình bao nhiêu, có chủ động mở rộng trái tim mình bao nhiêu thì Nhiếp Phong vẫn giống như một khối băng ngàn năm lạnh lẽo không hề lay chuyển khiến tim cô tan nát rã rời.



Sau khi trò chuyện với mẹ Bạch một lát, cô cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ từ đâu ập tới khiến cô không chịu nổi đành nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.



Lần này cô nằm mơ, một giấc mơ thật ghê rợn. Trong mơ, cô gọi Phùng Lan cứu mình nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng gió rít, tiếng nước chảy ào ào... Cô cảm thấy rất lạnh rất lạnh, bụng dưới cảm thấy đau đớn, máu ở giữa hai chân đang chảy từng giọt Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, từng giọt, lòng cô thật sự rất hoảng sợ. 



"Nhiếp Phong! Nhiếp Phong!" Trong bóng đêm u ám, cô thét lớn gọi tên anh nhưng ngoại trừ tiếng nước chảy thì không có ai, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại lời cô. Cô không ngừng bước tới, bóng đêm như không có điểm dừng. Tay chân cô lạnh đến mức tê dại, rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.



Đột nhiên, không khí chung quanh dần ấm lên, mặt trời toả sáng chói lọi, lúc này cô có thể nhìn thấy tia sáng đầu tiên loé lên. Đến lúc này, Bạch Tuyết khẽ hừ một tiếng, chợt mở mắt ra và bừng tỉnh. 



"Bạch Tuyết?" Khuôn mặt Nhiếp Phong có chút tiều tụy, anh đang lấy tay day day mí mắt mình, tròng mắt đen thâm quầng đang sốt ruột nhìn cô.



"Nhiếp Phong?" Cô vẫn còn đang chu du trong mơ sao? Giấc mơ này thật dài, còn không có kết thúc nữa.



Nhiếp Phong ngẩng đầu lên nhìn người nữ y tá đang điều chỉnh bình dung dịch thuốc cho Bạch Tuyết nói: "Sao cô ấy vẫn bị sốt như thế?"




Nhiếp Phong hơi nhướng mày "Học Văn? Không phải giờ này con nên ở trường à?"



Hơn nữa, tại sao người mở cửa lại là Nhiếp Học Văn mà không phải bảo mẫu?



Nhiếp Học Văn chu miệng, nhỏ giọng nói: "Ba, dì, bà nội đến rồi."



Mẹ mình đến sao? Lông mày Nhiếp Phong nhất thời nheo lại.



Bạch Tuyết nằm viện ngày thứ hai thì Khúc Như Hoa cũng đến. Bà nói những lời khó nghe khiến Nhiếp Phong đau lòng chịu không nổi. Sau vụ việc đó, Khúc Như Hoa cũng dần thay đổi thái độ, bà tỏ ra giận dữ về thái độ của Nhiếp Phong nên đã cùng những viên chức cấp cao đích thân đứng ra quản lý mọi việc ở công ty, không để Nhiếp Phong nhúng tay vào. 



Tuy rằng mọi quyền lực cũng như các hợp đồng quyết định nằm trong tay Nhiếp Phong nhưng Khúc Như Hoa sẽ đi hỏi thăm tất cả những người chung quanh để có cách giải quyết khi gặp vấn đề khó khăn. Khi thấy thái độ của mẹ mình như thế, Nhiếp Phong cũng giữ yên lặng.



Ôm Bạch Tuyết vào phòng, anh liếc mắt thấy Khúc Như Hoa đang ngồi ngay ngắn trên ghế salông. Ngược lại, khi Khúc Như Hoa nhìn thấy con trai mình đang xem Bạch Tuyết như bảo bối ôm cô ta vào cửa thì bà tức muốn ngất đi. Bà cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Nhiếp Phong. 



Nhiếp Phong đặt Bạch Tuyết trên giường lớn, sau đó anh kéo chăn đắp kín người Bạch Tuyết.



"Nhiếp Phong, em có nên..." Bạch Tuyết căng thẳng nắm ống tay áo của Nhiếp Phong, cô muốn hỏi anh rằng mình có nên ra ngoài chào hỏi Khúc Như Hoa một tiếng hay không. Ngược lại, anh cứ vậy mà ấn Bạch Tuyết xuống, hé miệng nở nụ cười "Mọi chuyện để anh lo."



Từ khi bước vào cửa đến giờ, anh không gặp bảo mẫu đâu nên Nhiếp Phong cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Nhiếp Phong nói Nhiếp Học Văn ra ngoài phòng khách học bài. Anh biết cậu vốn thông minh, đến trường chủ yếu để cho Nhiếp Học Văn giao lưu với nhiều bạn bè cùng tuổi để cậu không cảm thấy cô quạnh thôi. 



Ngồi xuống ghế sô pha đối diện Khúc Như Hoa, Nhiếp Phong ngước mắt nhìn mẹ mình hỏi: "Bảo mẫu đâu rồi?"



"Mẹ đã đuổi bà ta rồi." Nói xong, bà lấy ra một túi hồ sơ ném tới khay trà "Đưa cái này cho người phụ nữ kia."



Tầm mắt Nhiếp Phong nhìn chằm chằm túi hồ sơ kia, trầm mặc mấy giây, cuối cùng anh đưa tay mở và rút mấy tờ giấy ra. Đập vào mắt anh chính là hàng chữ to đùng "Đơn thoả thuận ly hôn"



Hết chương 109.