Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 25 : Chết đi

Ngày đăng: 13:07 19/04/20


Chẳng phải những

người giàu có luôn chọn con dâu hoặc người vợ phải là những người giàu

có, phải môn đăng hộ đối thì mới kết thân với họ được sao?



Cũng

coi như Nhiếp Phong đã từng có một đời vợ, nhưng cũng còn có rất nhiều

người làm diễn viên điện ảnh, làm người mẫu hoặc những tiểu thư con nhà

giàu có muốn gả cho anh mà. Tuy anh đã có con nhưng điều đó cũng không

làm ảnh hưởng nhiều đến những người phụ nữ xinh đẹp hay những cô nàng ưu tú mà. Nói vậy, vị trí đó cũng không tới lượt một người phụ nữ bình

thường như Bạch Tuyết lên thay.



Tên tuổi không nổi danh, tướng

mạo cũng bình thường, trình độ học vấn không cao, năng lực không khá,

bối cảnh gia đình cũng không vẻ vang gì.



Nhưng tại sao anh lại nhìn trúng mình? Bạch Tuyết cực kỳ không hiểu nổi.



Sau khi Nhiếp Phong đặt ly cà phê xuống, anh lại cầm ly Lam Sơn lên. Khi nãy anh cũng mua cho Bạch Tuyết một ly Lam Sơn.



Sau khi uống một hớp cuối cùng, Nhiếp Phong cười cười nói: “Nhất định em

cảm thấy anh thật kỳ quái, có lẽ em cũng đang suy nghĩ anh chọn em vì

cái gì? Chỉ đơn giản là còn có một lượng đông đảo phụ nữ đang đứng xếp

hàng chờ anh chọn làm mẹ kế cho con anh.”



Dừng lại. Miệng lưỡi của người đàn ông này đúng là độc ác.



”Vậy thì mời anh Niếp giải thích những vướng mắc trong lòng tôi đi.” Bạch Tuyết bưng ly cà phê lên, cũng uống một hớp.



Cô và Nhiếp Phong có một mối tình quá sâu nặng. Nếu nói hiện giờ Bạch

Tuyết không còn cảm giác gì đối với Nhiếp Phong nữa thì chính là nói

dối. Dù sao lúc trước, cô cũng đã cho anh cái quý nhất của mình rồi, mà


Xí! Bạch Tuyết xem thường, hừ một tiếng nói: “Anh Niếp, sao anh biết tôi sẽ không ngược đãi con trai của anh, hành hạ anh.”



Thì ra là anh cho rằng cô là người dễ bị bắt nạt. Nhìn cô rất giống loại người bị khi dễ đúng không?



Nhiếp Phong thoải mái dựa vào ghế, khoanh tay để lên bàn, ngón tay thon dài bắt chéo vào nhau, trông thật đẹp mắt.



Môi mỏng khẽ khơi lên, anh cười hỏi: “Em có thể sao?”



”Tôi.

..... đương nhiên tôi có thể.” Bạch Tuyết không phục nói, “Con của

anh chính là đứa bé của vợ trước. Sự có mặt của nó khiến tôi cảm thấy

khó chịu. Nếu kết hơnvới anh, thì dĩ nhiên tôi cũng có quyền đòi hỏi

chứ. Nếu như cảm thấy như vậy là hành hạ, vậy anh cần gì kết hôn với

tôi?”



Thân thể Nhiếp Phong đột nhiên nghiêng về phía trước, ánh

mắt anh trở nên sắc bén, chăm chú nhìn khuôn mặt của Bạch Tuyết, “Em

sao? Em là loại người như vậy sao?”



Bạch Tuyết đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt như có ma lực của Nhiếp

Phong. Cô né tránh ánh mắt anh, nhìn sang hướng khác, “Tôi......

Tôi không...... Tôi là...... Cái đó...... Tôi là loại

người gì không cần nói cho anh nghe.”



Cầm ví da lên. Bạch Tuyết

móc trong bóp ra tờ50 nhân dân tệ ném lên bàn, cố gắng trấn định mà

nói: “Đây là tiền cà phê, sau này anh đừng đến làm phiền tôi. Nếu không

tôi sẽ hành hạ con trai anh, và hành hạ cả anh.”



Hừ! Bạch Tuyết ngẩng đầu cất bước rời đi.



”Đợi đã nào...” Nhiếp Phong chồm tới, nắm được cổ tay Bạch Tuyết.



”Làm gì vậy?” Bạch Tuyết tức giận, trừng mắt nhìn Nhiếp Phong.



Nhiếp Phong từ từ đứng lên, chiều cao của anh như áp bứcBạch Tuyết, “Em suy nghĩ kỹ đi, anh cũng đang trong tình thế bắt buộc.”



”Chết đi.” Bạch Tuyết nghiến, răng nặn ra hai chữ này, môi nở nụ cười khinh miệt.