Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 7105 : Đề xuất ý kiến về dự án mang chủ đề “nhân đức”

Ngày đăng: 15:01 19/04/20


Kỳ Hinh vẫn cho rằng Lăng Thiếu Đường tạm dừng công việc hai tuần, đi cùng cô tới bảy nơi bị xảy ra thảm họa là một sự lựa chọn không hề sáng suốt.



Tuy lấy danh nghĩa là nghỉ ngơi để đi cùng cô nhưng thực tế thì lại là một chuyến công tác với cường độ cao.



Bởi vì, sau khi nắm được những thông tin cần thiết về bảy thành phố bị thiệt hại, cô mới nhạn ra hai tuần thật sự là hơi căng.



Bảy khu vực bị xảy ra thiệt hại phân bổ ở năm quốc gia khác nhau, dù có ở trong cùng một đất nước thì hai khu vực cũng cách nhau rất xa.



Điều này tương đương với việc Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường có mười bốn ngày để đi lần lượt năm đất nước, tới thị sát từng khu vực bị thiệt hại.



Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thực là một chuyến công tác cực kỳ vất vả.



Cho nên, Kỳ Hinh cho rằng Lăng Thiếu Đường điên thật rồi!



Lần này, tin tức về việc khảo sát được phong tỏa, công tác giữ bí mật được làm rất khá, không có truyền thông đưa tin nên hành trình của hai người cũng thuận lợi hơn nhiều.



Khi vừa xuống máy bay, các quan chức chính phủ địa phương đã đứng nghênh đón sẵn, cảnh tượng hoành tráng không khác gì đi đón nguyên thủ quốc gia.



Nhưng, trong mắt Kỳ Hinh thì đây là một chuyện cực kỳ không thoải mái!



Khi thấy cảnh tượng này, hàng lông mày lá liễu của cô hơi nhíu lại.



Cô quay mặt nhìn Lăng Thiếu Đường đang không hề có vẻ gì là kinh ngạc rồi hỏi:



- Bọn họ có cần khoa trương đến mức này không?



Đôi mắt thâm thúy của Lăng Thiếu Đường được chiếc kính râm che khuất, cho nên Kỳ Hinh không thấy gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt anh.



Khóe môi kiêu ngạo của Lăng Thiếu Đường hơi mím lại, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trên đỉnh đầu Kỳ Hinh:



- Hiện giờ tất cả mọi người đều biết tứ đại tài phiệt đang quan tâm đến hạng mục này, vậy nên trong mắt bọn họ, chỉ cần là tài phiệt đến đây thì đều là “vua giá lâm”, sao bọn họ có thể không khoa trương được chứ?



Kỳ Hinh bất đắc dĩ lắc đầu:



- Thà làm mọi chuyện trong im lặng còn hơn!



Lăng Thiếu Đường ôm eo Kỳ Hinh, nở nụ cười:



- Ngốc ạ, em tưởng rằng muốn được đặt chân vào khu vực xảy ra thảm họa thì không cần thông qua những quan chức chính phủ này ư? Dù sao thì em cũng đâu phải là người của nước họ.



- Nhưng bọn họ gióng trống khua chiêng như vậy, chắc chắn giới truyền thông sẽ chú ý tới. Em không muốn đến lúc đó mọi người lại nói chúng ta đang “vẽ chuyện”.



Kỳ Hinh hơi lo lắng.



Lăng Thiếu Đường nở nụ cười thong dong, bàn tay to vỗ vỗ lên người Kỳ Hinh hai cái:



- Yên tâm đi, bọn họ tự khắc sẽ xử lý chuyện liên quan đến giới truyền thông, chúng ta muốn thế nào, bọn họ đều rõ cả.
Kỳ Hinh mỉm cười, không nói gì.



Sau khi thấy tóc cô đã khô, Lăng Thiếu Đường tắt máy sấy đi, rồi nói:



- Ngày mai em không cần đi!



Kỳ Hinh kinh ngạc, lập tức đứng dậy hỏi:



- Tại sao?



Lăng Thiếu Đường lười nhác nằm trên giường, nói:



- Trước mắt ở đó sẽ còn xảy ra dư chấn, cho nên em không đi được!



- Em không thể đi? Ý anh là ngày mai anh đi một mình?



Kỳ Hinh kinh ngạc.



Lăng Thiếu Đường mỉm cười:



- Ngày mai tôi cần bàn bạc một số chuyện cụ thể với các quan chức, cho nên em không cần gấp gáp.



- Nhưng, nếu vẫn còn dư chấn động đất thì vẫn sẽ có nguy hiểm, anh... – Kỳ Hinh lo lắng nói.



Lăng Thiếu Đường mỉm cười:



- Dư chấn nếu có thì chỉ có lúc giữa trưa, tôi đi vào tầm xế chiều, em yên tâm đi! Nhưng, dù vậy thì em cũng không thể đi được.



Kỳ Hinh cắn môi, cô muốn nói gì nữa nhưng Lăng Thiếu Đường đã duỗi tay ra, kéo cô vào trong lòng.



Sau đó anh xoay người lại, bao trùm lên cơ thể Kỳ Hinh.



Kỳ Hinh kinh ngạc, vô thức chắn tay trước ngực Lăng Thiếu Đường.



- Anh... anh đừng như vậy!



Cô bắt đầu trở nên mất tự nhiên, nhất là khi hơi thở ấm áp của Lăng Thiếu Đường bủa vây, cô lại bắt đầu cảm thấy hơi sợ.



Lăng Thiếu Đường buồn cười khi thấy biểu cảm của Kỳ Hinh, hàng lông mày hơi nhăn lại, gò má ửng hồng, đôi mắt sáng... thoáng chốc khiến anh sôi trào nhiệt huyết.



Ánh mắt anh đầy thương tiếc và yêu thương, anh tuyệt đối sẽ không để cô phải mạo hiểm.



- Ngày mai ngoan ngoãn ở khách sạn đợi tôi về!



Giọng nói tràn ngập sự yêu chiều.