Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 8116 : Yêu thương

Ngày đăng: 15:01 19/04/20


Khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Kỳ Hinh, anh biết cô gái ngốc nghếch này luôn kìm nén, cô luôn tin tưởng và hy vọng vào anh.



Trong cả quá trình, anh không hề nhìn thấy sự luống cuống hay điên cuồng và tuyệt vọng của cô, từ đầu tới cuối chỉ có dáng vẻ lạnh nhạt của Kỳ Hinh khiến anh càng không thể buông tay.



Chad ở phía đối diện Lăng Thiếu Đường cũng mím môi lại, anh ta uống một ngụm rượu vang rồi nhẹ giọng nói:



- Xem ra trận thiên tai này xảy ra cũng không phải là không tốt, còn có thể tạo nên một chuyện tốt!



Lăng Thiếu Đường nghe ra ý của Chad nhưng vẫn không hề tức giận, khóe môi lại cong lên nụ cười, ánh mắt chưa hề rời khỏi Kỳ Hinh.



- Nếu bây giờ tôi bảo anh lập tức quay về thì anh có cho rằng tôi lạnh lùng quá không? – Chad có vẻ buồn cười, nhìn Lăng Thiếu Đường.



Thật ra, Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh có ngày hôm nay, anh ta cũng thấy vui mừng.



Ánh mắt Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh hệt như đang nhìn người yêu, không hề rời mắt đi chỗ khác. Xem ra cơn dư chấn này đã kéo hai người lại gần nhau hơn, chuyện xấu biến thành chuyện tốt, đúng là “Tái ông mất ngựa, chưa biết họa phúc thế nào”.



Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên, anh tựa lưng vào ghế, lười biếng nói:



- Cậu không phải là lạnh lùng đâu, mà cực kỳ lạnh lùng!



Chad bật cười, nếu so về độ lạnh lùng thì sao có thể bì được với Lăng Thiếu Đường chứ?



- Thiếu Nghị đang ổn định giá cổ phiếu à? – Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng hỏi.



Chad gật đầu: “Đúng, mấy ngày nay anh ấy luôn ứng phó với đám cổ đông và thị trường chứng khoán. Trải qua chuyện lần này, phó tổng giám đốc Lăng quả thực đã tốn không ít công sức”.



Lăng Thiếu Đường có chút đăm chiêu rồi gật đầu.



- Chỉ cần Thiếu Nghị toàn tâm toàn ý với công ty, với năng lực của nó, tôi cũng không vội quay về.



Ngữ khí điềm nhiên, không nghe ra chút cảm xúc nào.



Chad hơi nhíu mày: “Nhưng, mọi người đều nhất trí cho rằng anh nên xuất hiện trước phiên giao dịch cuối tuần, nếu không nhất định thị trường chứng khoán sẽ bị ảnh hưởng. Dù sao Thiếu Nghị cũng không phải tổng giám đốc của tập đoàn, chuyện này các cổ đông sẽ không để yên”.



Lăng Thiếu Đường uống cạn ly rượu rồi nói:



- Tôi sẽ giải thích qua truyền thông, lần này tôi không muốn gây ồn ào thêm, không cần mời nhiều phóng viên, một hai người đại diện có uy tín là được!



Chad trầm ngâm, đó cũng không phải vấn đề quá khó, nhưng...



- Các cổ đông nhất định sẽ yêu cầu câu trả lời thỏa đáng của anh!



- Tôi sẽ tham dự cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng mọi chuyện phải chờ Hinh Nhi bình phục đã.



Ngữ khí của Lăng Thiếu Đường hết sức kiên định, không cho phép thương lượng thêm.



Lúc này, ngoài Kỳ Hinh ra, trong lòng anh không có gì là quan trọng cả.



Kỳ Hinh hôn mê, vì mất nhiều năng lượng nên cô ngủ rất lâu, đã ngủ trên giường hai ngày rồi, cho đến sáng sớm ngày thứ ba...



Ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua cửa sổ sát sàn trong phòng bệnh cao cấp chiếu vào, tỏa sáng cả một căn phòng, thấm đượm cả vào chiếc thảm trải sàn, mọi thứ trông đều đầy sức sống.



Trên đầu giường là hương thơm dịu nhẹ của những đóa hoa, trong ánh nắng sớm mai, mùi hương vương vít khắp căn phòng.



Lăng Thiếu Đường mặc một chiếc áo sơ mi, cúc áo phía trên không cài để lộ ra làn da khêu gợi, xuống dưới là chiếc quần Âu tôn lên đôi chân thon dài của anh.



Đôi mắt anh hết sức rạng rỡ, có thể thấy anh đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường.




- Hinh Nhi, Hinh Nhi của anh....



Mùi hoa dịu nhẹ cùng ánh mặt trời lan tỏa, tất cả yên tĩnh đến mức hoàn hảo.



Thời gian trôi qua dường như thật sự rất nhanh, có Lăng Thiếu Đường cẩn thận chăm sóc, vết thương của Kỳ Hinh hồi phục rất nhanh.



Thời tiết rất đẹp, mây trắng trên trời cũng lững lờ trôi, giống như tâm trạng của Kỳ Hinh lúc này.



Khi ánh mặt trời xuyên qua đám lá cây day đặc, chiếu những vệt nắng loang lổ xuống dưới, Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nói với Kỳ Hinh: "Em mệt rồi, nghỉ một lát đi!"



Ngay sau đó, bàn tay to của anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô.



Mấy ngày vừa rồi, Kỳ Hinh luôn đi tản bộ trong khu phòng bệnh, chân cô cũng hồi phục rất nhanh.



Nghe xong, cô gật đầu, sau đó đã bị Lăng Thiếu Đường bế lên.



- Đường, anh mau thả em xuống đi! - Kỳ Hinh vội vàng nói.



Tuy rằng đây là khu giường bệnh cao cấp, nhưng nếu có người đi vào, thấy cảnh này thì xấu hổ lắm.



Lăng Thiếu Đường cười ha ha, tiếng cười sang sảng như chưa bao giờ thoải mái đến vậy. Anh không để ý tới sự thẹn thùng của Kỳ Hinh, trái lại vẫn bế cô đi đến chỗ ghế ngồi dưới gốc cây.



Anh vây hai tay lại, hoàn toàn cố định thân hình bé bỏng của cô trong lòng mình, cằm nhẹ nhàng tỳ vào đỉnh đầu cô, hưởng thụ mùi hương ngát từ cơ thể cô tỏa ra.



Xem ra anh thật sự mê muội cô rồi.



- Đường, anh bỏ em ra đi, em ngồi trên ghế là được rồi! - Kỳ Hinh nhẹ nhàng xoay người lại, hơi đỏ mặt nói.



- Sao thế? Em sợ màn ân ái của chúng ta bị người khác bắt gặp à? - Lăng Thiếu Đường cọ trán với Kỳ Hinh, ngữ điệu đầy cưng chiều.



- Ai ân ái với anh chứ? - Kỳ Hinh ngây thơ kháng nghị.



Sau đó, đôi môi anh đào của cô đã bị Lăng Thiếu Đường ngậm lấy, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng tiến vào khoang miệng cô, đôi mắt đen dần trở nên thâm trầm.



- Ưm.... - Kỳ Hinh khẽ thở dốc, tim cũng đập dồn dập, dịu dàng đáp lại nụ hôn của Lăng Thiếu Đường.



cô cũng học theo anh, dùng đầu lưỡi của mình phác họa lại khóe môi gợi cảm của anh, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề hơn.



- cô bé, em đang dụ dỗ anh đấy, có biết không?



Lăng Thiếu Đường thì thầm bên tai cô, giọng nói thô cát.



Cũng khó trách anh lại như vậy. Thời gian này vì sợ làm ảnh hưởng tới vết thương của Kỳ Hinh nên anh vẫn cố nín nhịn. Hôm nay lại bị cô khiêu khích như vậy, dục vọng bị đè nén mấy ngày qua lại bị châm lên.



Kỳ Hinh thở gấp, vì đang ngồi trên đùi Lăng Thiếu Đường nên cô có thể hiểu rõ ý của anh.



- Anh đúng là đồ đáng ghét! - cô xấu hổ giơ tay trắng trẻo lên đánh anh.



Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười. Đúng vậy, giờ chưa phải lúc, anh không thể nóng vội được.



Lát sau, Kỳ Hinh nhẹ nhàng hỏi: "Đường, hôm đó.... những người muốn giết anh là loại người nào?"



Đôi mắt cô đầy bất an.



Tình cảnh ngày hôm đó cô vẫn nhớ rõ, nhất là khẩu súng ấy, mỗi lần nhớ lại là cô lại thấy run rẩy.