Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 8120 : Người trong lòng lăng thiếu đường

Ngày đăng: 15:01 19/04/20


Những người yêu thương nhau đang trong giai đoạn buồn thương



Bầu trời đen như đang mỉm cười



Không có gió, cũng chẳng có mây



Chỉ có một màu xám tịch liêu



Cùng mênh mông trống trải!



* * *



Ánh trăng sáng tỏ như trốn sau tầng mây, bầu trời đêm càng thêm đen đặc, ánh sáng trong phòng ngủ cũng bắt đầu tỏa ra những tia sáng dịu nhẹ, sự lạnh lùng bỗng chốc len vào lòng Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh.



- Em vừa nói gì? Ai cho em nhắc tới cái tên này?



Lăng Thiếu Đường hét lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sự dịu dàng trong mắt cũng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo.



Từ người anh tản ra sự lạnh lùng khiến Kỳ Hinh không rét mà run.



Cô ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường đang lên cơn thịnh nộ, đau lòng hỏi:



- Anh... vẫn không quên được An Vũ Ân, phải không?



Giọng nói của Kỳ Hinh tuy rất dịu dàng nhưng lại giống như một quả bom nổ tung trong lòng Lăng Thiếu Đường.



Vô số những mảnh ghép nhỏ bắt đầu hiện lên trong đầu anh, tuy rằng không còn đau đớn như trước nhưng vẫn đâm vào trái tim anh.



- Hinh Nhi, An Vũ Ân với anh mà nói là chuyện đã qua, chúng ta đừng nhắc lại nữa, có được không?



Khi Lăng Thiếu Đường nhận ra mình đang tức giận, anh mới ý thức được biểu cảm của mình sẽ khiến Kỳ Hinh sợ hãi, anh thở dài.



Cuộc đời này anh chưa từng yêu chiều khuyên giải phụ nữ như vậy.



Quả nhiên là vậy!



Sự bi thương như cơn thủy triều trào dâng trong lòng Kỳ Hinh, dường như chôn vùi cả bản thân cô.



Ở trong lòng Lăng Thiếu Đường, An Vũ Ân chiếm một vị trí quan trọng, vị trí đó cô vĩnh viễn không thể nào với tới được.



Cô khờ dại cho rằng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, trong lòng Lăng Thiếu Đường, cô là quan trọng nhất. Nhưng cô sai rồi, từ giọng điệu và biểu cảm của Lăng Thiếu Đường, rốt cuộc cô cũng biết bản thân vĩnh viễn không thể so sánh với cô An Vũ Ân kia.
- Hinh Nhi, thật ra không phải là anh không dám đối mặt với chuyện này, mà là... anh không biết phải nói với em như thế nào!



Giọng nói đè nén có thể nghe ra anh đang ẩn giấu sự đau khổ trong lòng.



Kỳ Hinh hơi run lên, cô yên lặng nhìn vào đôi mắt đau khổ của Lăng Thiếu Đường, bàn tay nhỏ bé đặt lên khuôn mặt anh tuấn, nhẹ nhàng lên tiếng:



- Đường, anh không cần nói nữa. Em... em không cần thiết phải biết chuyện này, nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến chúng ta, phải không?



Một câu hỏi, như đang hỏi Lăng Thiếu Đường, cũng như đang hỏi chính bản thân cô.



Giọng nói của cô khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm yêu thương, vậy mà không hiểu sao hôm nay anh lại phá vỡ bầu không khí ôn hòa giữa hai người chứ?



Lăng Thiếu Đường nở nụ cười khổ, anh lắc đầu, nhìn vào mắt Kỳ Hinh rồi nói:



- Không, chúng ta đã bị ảnh hưởng, không phải sao?



Đôi mắt Kỳ Hinh mông lung như bị một lớp sương mù bao phủ khiến trái tim người khác phải dao động.



Cô nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Thiếu Đường, tự lừa mình dối người, tìm cách trốn tránh:



- Nếu anh không muốn cho em biết thì em không muốn biết, chỉ cần anh ở bên cạnh, em... em...



Lồng ngực Kỳ Hinh phập phồng, giọng nói nghẹn ngào.



Cô thật sự rất hối hận, nếu hôm nay cô không gặng hỏi chuyện này thì trong lòng sẽ không đau đớn đến thế.



Cô sợ sẽ phải nghe thấy Lăng Thiếu Đường nói ra hiện thực đáng sợ, cô sợ chính miệng Lăng Thiếu Đường thừa nhận rằng anh vẫn còn yêu An Vũ Ân.



Tại sao trong lòng cô lại khủng hoảng như vậy?



Lăng Thiếu Đường lắc đầu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh lên:



- Không, anh vốn không muốn giấu diếm em chuyện năm đó. Chỉ là anh không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi! Hôm nay, sở dĩ anh nói với em là vì anh cảm thấy làm vậy mới công bằng với em, anh không muốn em đau lòng.



Đúng! Vừa rồi anh đã ở trong phòng sách suy nghĩ rất lâu, so với sự đau khổ và nước mắt của Kỳ Hinh, những chuyện cũ này quan trọng được đến đâu chứ?



Kỳ Hinh cắn môi, cố gắng đè nén sự bất an trong lòng.



Cô không biết Lăng Thiếu Đường sẽ nói chuyện gì với cô, chẳng lẽ anh thật sự muốn nói cho cô biết năm đó vì đám cưới với cô mà khiến cho anh và An Vũ Ân đang yêu nhau nhưng phải bất đắc dĩ chia lìa sao?