Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 115 : Tin người chết

Ngày đăng: 15:00 19/04/20


Mất đi đứa con càng khiến Kỳ Hinh trở nên tĩnh lặng, sự tĩnh lặng đến mức thê lương, sự tĩnh lặng đến mức càng khiến trái tim đau đớn, cô như trở thành một con người hoàn toàn khác. Dường như mỗi ngày cô đều ở trong vườn hoa bỉ ngạn, nhìn gốc cây bỉ ngạn đến ngẩn người, thậm chí đôi khi cô còn lẩm bẩm một mình.



Ngày thứ hai sau khi Kỳ Hinh bị ép phá thai, Lăng Thiếu Đường bay ra nước ngoài để tổ chức một cuộc họp. Lăng Diêu Hồng và Lăng Thiếu Nghị mãi sau mới biết chuyện, Lăng Diêu Hồng tức đến mức phải nhập viện.



Thanh Vận Viên lại càng thêm yên tĩnh, ngoài Lăng Thiếu Nghị vừa quản lý công việc vừa chăm sóc Lăng Diêu Hồng thì toàn bộ biệt thự chỉ có quản gia và mấy người giúp việc, còn cả Kỳ Hinh như một du hồn nữa.



- Bác Phùng, bác Phùng... – Giọng nói kinh hoảng của Kỳ Hinh truyền ra từ vườn hoa bỉ ngạn.



- Sao vậy? Sao vậy? – Bác Phùng đang bận rộn chợt nghe thấy tiếng gọi của Kỳ Hinh, bà sợ tới mức vội vàng bỏ hết việc lại, chạy tới.



- Bác Phùng, cháu cầu xin bác đấy, bác giúp cháu tìm con đi, cháu không thấy con cháu đâu nữa... – Kỳ Hinh sốt ruột đến mức bật khóc, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng đẫm nước mắt khiến người khác phải đau xót.



Bác Phùng thấy cô như vậy, nước mắt cũng ứa ra: “Thiếu phu nhân à, cô quên rồi sao? Con cô đã không còn...”



- Đúng rồi, cháu không thấy con đâu hết. Vừa rồi nó còn chơi ngoan ở đằng kia, nhưng vừa quay đi đã không thấy tăm hơi đâu rồi, ở kia kìa... – Kỳ Hinh vừa nói vừa chỉ vào một góc, nhưng ở đó chỉ có một gốc cây hoa bỉ ngạn, không có bóng dáng của đứa trẻ nào hết.



Bác Phùng thấy Kỳ Hinh như vậy thì rất xót xa. Sau khi cậu chủ bắt thiếu phu nhân phải phá thai, cô ấy đã thành ra như vậy. Bây giờ cậu cả đang ở nước ngoài, tinh thần của thiếu phu nhân suy sụp như vậy, nếu còn trì hoãn thì sớm muộn gì cô ấy cũng phát điên mất.



- Con ơi, con chạy đi đâu rồi? – Lúc bác Phùng còn đang ngẩn người thì Kỳ Hinh lại càng sốt ruột. Cô vừa gọi con vừa chạy sâu vào trong vườn hoa, những gốc hoa bỉ ngạn thoáng chốc đã vùi lấp bóng dáng yếu đuối của Kỳ Hinh.



- Thiếu phu nhân, cô quay lại đi... – Bác Phùng thấy Kỳ Hinh đã chạy xa, bà gấp gáp đến mức cuống cuồng, vừa định đuổi theo thì bị Lăng Thiếu Nghị ngăn cản.



- Bác Phùng, để cháu khuyên chị ấy, bác đi làm việc khác đi! – Lăng Thiếu Nghị nhìn Kỳ Hinh ở cách đó không xa rồi lên tiếng.



- Cậu hai, cậu về rồi! Cậu mau xem tình hình của thiếu phu nhân đi, tinh thần của cô ấy ngày càng sa sút rồi, tôi sợ... - Bác Phùng nghẹn ngào không nói được nữa, bà lấy tay lau nước mắt.



- Bác cứ yên tâm, cháu sẽ khuyên chị ấy! – Lăng Thiếu Nghị an ủi bác Phùng rồi nhìn bóng dáng xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện trong vườn hoa.



Bác Phùng vui mừng nhìn Lăng Thiếu Nghị rồi lại nhìn Kỳ Hinh phía xa xa, bà gật đầu, yên tâm rời đi.



Lăng Thiếu Nghị nhìn về phía vườn hoa rồi sải bước đi tới.
Lăng Thiếu Nghị bước lên một bước rồi hỏi: “Giờ chị còn yêu anh cả không?”



Những đường nét dịu dàng trên khuôn mặt Kỳ Hinh càng khiến cho người khác cảm thấy tịch mịch, cô lắc đầu: “Thật ra ngay từ khi bắt đầu đã là một sai lầm rồi, không có duyên phận với nhau thì đâu cần phải cưỡng ép làm gì! Đến giờ chị mới biết bản thân mình đã mắc phải sai lầm như thế nào!”



- Vậy chị sẽ rời khỏi anh cả? Em nghĩ làm như vậy sẽ khiến cả hai tập đoàn gặp ảnh hưởng tiêu cực, nhất là Kỳ thị. Với tính cách của anh cả, anh ấy nhất định sẽ không buông tay! – Lăng Thiếu Nghị lên tiếng nhắc nhở.



Kỳ Hinh đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía xa xăm…



“Nếu cô muốn ly hôn thì cũng không phải là không được, nhưng Kỳ gia mấy người đừng mơ tưởng có thể tồn tại được nữa! Trừ phi cô chết đi, bằng không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, ngắc nga ngắc ngoải!”



Những lời nói của Lăng Thiếu Đường bỗng chốc quanh quẩn trong đầu Kỳ Hinh. Cô nở nụ cười buồn bã, chẳng lẽ cô chỉ có thể lựa chọn con đường này để kết thúc nghiệt duyên hay sao?



Lát sau, cô cúi người xuống, vỗ nhẹ lên một gốc cây hoa bỉ ngạn như vuốt ve một đứa trẻ con.



Cây hoa bỉ ngạn ánh vào trong tầm mắt Lăng Thiếu Nghị, khóe miệng anh hơi cong lên. Anh bỗng kéo Kỳ Hinh lên, để cô đối mặt với mình.



- Kỳ Hinh, chị vừa nói chị muốn kết thúc cuộc hôn nhân này? – Ánh mắt anh lóe ra tia sáng không thể xem thường.



- Em định giúp chị à? – Kỳ Hinh hỏi nhưng cũng không chắc chắn lắm.



Lăng Thiếu Nghị nhìn vào đôi mắt sáng của Kỳ Hinh. Đôi mắt cô có phần hoang mang và lo sợ nhưng vẫn toát lên sự sáng ngời khiến anh càng thêm tin tưởng vào quyết định của mình.



- Chỉ cần chị tin em là được! – Lăng Thiếu Nghị cất giọng đầy kiên định.



Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Nghị, mãi lâu sau mới gật đầu.



Không bao lâu sau, Lăng Thiếu Đường đang ở nước ngoài hay tin Kỳ Hinh đã chết. Khi anh tức tốc quay trở lại Lăng gia thì chỉ nhìn thấy thi thể lạnh như băng của cô.



HẾT HỒI 1