Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 12195 : Âm mưu
Ngày đăng: 15:02 19/04/20
Em chỉ là lông mi ở dưới trông chừng cho anh
Tất cả cảm giác của anh là vui sướng hay là bi thương
Trong sự cô độc, em cầu nguyện cho anh
Ban ngày nhớ nhung, ban đêm rơi lệ
Trong gió lớn thoáng qua bóng hình
Hi vọng cầu xin nó mãi mãi đừng trở lại. . . . . .
☆☆☆☆☆☆☆☆
An Vũ Ân nhẹ nhàng xoay người, quay mặt về phía biển rộng lớn, lau đi
giọt nước mắt trên khóe mi, tỏ ra vui vẻ nói: "Thiếu Đường, anh còn nhớ
rõ khung cảnh lần đầu tiên anh đưa em đến bờ biển không? Đó là lần duy
nhất em cảm thấy hạnh phúc!"
Nói xong, cô quay sang, con ngươi tràn đầy hạnh phúc nhìn Lăng Thiếu Đường đứng ở phía sau.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, chỉ gật đầu.
"Anh còn nhớ rõ lần đấy anh nói gì với em không?" An Vũ Ân ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi.
Cơ thể cường tráng của Lăng Thiếu Đường ẩn đi vẻ cứng đờ, đáy mắt lưu
lại hình ảnh An Vũ Ân xinh đẹp, anh mở miệng lần nữa nói: " Nhớ rõ!"
An Vũ Ân nghe thấy anh nói câu này thì vô cùng hạnh phúc, cô ta nhẹ
nhàng cười, tiến lên trước, chầm chậm kéo bàn tay to của Lăng Thiếu
Đường, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh nói: "Ở bờ biển, anh từng nói với
em ——"
"Vũ Ân, anh muốn em làm cô dâu của Lăng Thiếu Đường, từ nay về sau, anh
sẽ là toàn bộ hạnh phúc của em!" Lăng Thiếu Đường lặp lại trôi chảy
không sót một từ nào lời nói mà năm đó anh đã nói với cô ta, biểu cảm
trên mặt cũng chăm chú.
An Vũ Ân chậm rãi nở nụ cười, giống như một đóa hoa đêm xinh đẹp, diễm
“Làm sao vậy?” Lăng Thiếu Đường đi phía trước quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đau đớn của An Vũ Ân.
“Chân của em… đau quá!” An Vũ Ân đưa tay chỉ vào chỗ mắt cá chân, giọng nói mềm mại khiến người ta đau lòng.
Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày lại, anh dừng một chút, sau đó đi đến bên
cạnh cô ta: “Đến đây, dựa vào cánh tay của anh, đi thử xem!” Ngay sau
đó, anh vươn bàn tay to về phía cô ta.
An Vũ Ân nhìn bàn tay to đầy mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường: “Cảm ơn anh,
Thiếu Đường!” Sau đó bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của anh, thử
bước đi hai bước, nhưng vì đau đớn mà mày nhíu lại thành nếp uốn.
“Đau lắm à?” Lăng Thiếu Đường nhẫn nại hỏi, khuôn mặt giống như điêu khắc hiện lên sự quan tâm nhàn nhạt.
An Vũ Ân ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt Lăng Thiếu Đường như biển sâu, gật
đầu, tay nhỏ bé không ngừng xoa mắt cá chân, vẻ mặt rất đau khổ.
Lăng Thiếu Đường nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trong ánh mắt hiện lên vẻ
không kiên nhẫn, cứ theo tình huống này, không biết sẽ chậm trễ đến bao
giờ, bởi vì anh nghĩ tới thói quen ngủ của Kỳ Hinh, cô bé này đã tạo
thành thói quen ngủ ở trong ngực của anh, nếu tỉnh lại mà không thấy anh khẳng định sẽ không ngủ được.
Nghĩ đến đây, tim anh sẽ dâng trào cảm giác yêu thương.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng kéo thân thể An Vũ Ân, nâng lên cao: “Sau khi trở về dùng nước nóng chườm một chút, nếu vẫn không khỏi thì nhớ phải
đi gặp bác sĩ!”
Tiếng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự điềm tĩnh làm cho lòng người phụ nữ nào đó kinh sợ.
Nói xong, anh ôm cô ta đi về phía ô tô.
An Vũ Ân nằm ở trong lòng anh dùng sức gật đầu, hai tay vòng qua cổ anh
lại thông qua bờ vai của Lăng Thiếu Đường nhìn về phía bóng dáng đang
đứng ở trong bóng tối kia.
Môi, đang tỏ ra ưu buồn đột nhiên nhếch lên.