Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 13218 : Ai là kẻ đứng sau thao túng

Ngày đăng: 15:02 19/04/20


Lăng Diệu Hồng nhìn Lăng Thiếu Đường, thở dài nói:



"Thiếu Đường, kể từ khi con tiếp quản Lăng thị, ta cũng không can dự vào bất kì quyết định nào của con, sự thật chứng minh con là người sinh ra

để buôn bán, ta biết có rất nhiều chuyện con vẫn để trong lòng, không

nói không có nghĩa là con không biết, bố già rồi, không muốn thấy nhà

mình phải chia năm xẻ bảy, hi vọng con có thể hiểu ý của bố."



Trên mặt Lăng Thiếu Đường ngầm chịu đựng, anh nhàn nhạt mở miệng nói:

"Vậy người có nghĩ tới chuyện kết quả cuối cùng của việc quá dung tung

chính là mọi chuyện sẽ hỏng hết!"



Anh biết không có chuyện nào có thể lừa bố mình, Lăng thị do một tay ông sáng lập, mặc dù ông đã nhường chức Chủ tịch, nhưng vẫn giữ mối quan hệ với bạn cũ hay bạn làm ăn.



"Haiz -"



Đôi mắt già nua của Lăng Diệu Hồng thể hiện sự mệt mỏi, trầm mặc một lát sau, đột nhiên nói:



"Về việc An Vũ Ân và con trai cô ta, con định làm thế nào?"



Lăng Thiếu Đường đứng dậy, thân thể cao lớn ngồi xuống ghế đá dưới vòm cây:



"Nếu như Tiểu Phong đúng là con trai của con, con sẽ chịu trách nhiệm

tới cùng, cho dù không phải, con cũng không thờ ơ đứng nhìn!"



"Vậy con cho rằng là đúng hay không?" Lăng Diệu Hồng hỏi có ý.



Bên mép Lăng Thiếu Đường khẽ nhếch:



"Lần đầu thấy Tiểu Phong, giữa hai lông mày con thật sự cho rằng nhìn thấy cái bóng của mình , nhưng đứa bé này quá tuấn tú!"



Nói xong, anh nhìn Lăng Diệu Hồng, không nói gì thêm.



Mà Lăng Diệu Hồng chỉ lắc đầu.



"Bố!"



Tay Lăng Thiếu Đường vịn vào xe lăn của Lăng Diệu Hồng, hỏi trực tiếp: "Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Lăng Diệu Hồng không nghĩ rằng con trai của mình có thể hỏi trực tiếp chuyện năm đó, ông há miệng, nhưng không nói được.


con riêng là bất công, nó hận ta giao Lăng thị cho con, ta cho rằng chỉ

cần đợi nhiều năm, nó sẽ vứt bỏ oán hận trong lòng, không nghĩ tới… tất

cả là lỗi của ta, là do ta gây ra lỗi lầm! Chi nên, Thiếu Đường, bất kể

ra sao, con cũng phải cho nó thêm một cơ hội, dù là con hay Thiếu Nghị,

đều là con ruột của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn anh em các con tự

giết lẫn nhau đây.”



“Bố…”



“Tốt lắm, không nên nói nữa. Thiếu Đường, bố già rồi, rất nhiều chuyện

có tâm mà không có sức, con là anh cả, em trai làm chuyện sai trái, hy

vọng con giúp nó sửa lại!”



Lăng Diệu Hồng mệt mỏi khoát tay, ý muốn Lăng Thiếu Đường đưa ông về phòng bệnh.



Người già như ông, chỉ mong muốn bình an tận hưởng quãng đời cuối cùng,

tất nhiên mọi chuyện Thiếu Nghị có thể xử lý, nhưng ông không phải Thiếu Đường, cho nó bao nhiêu cơ hội nữa đây?



Lăng Diệu Hồng ngồi trên xe lăn không che giấu vẻ đau đớn và tự trách.

Thiếu Nghị hận Thiếu Đường sâu đậm, sai lầm hơn Thiếu Đường trong lòng

nó từ trước tới nay vẫn không thoát được thoát được thân phận con riêng, nó ghen tỵ với khả năng của anh cả, đố kị với anh cả vì anh có được

hạnh phúc, vì vậy, nghĩ ra ý tưởng phá hoại, mọi hận thù chung quy đều

do hành động không chịu trách nhiệm mà gây nên.



Nếu như năm ấy ông không đứng núi này trông núi nọ, ít nhất mẹ Đường sẽ

không phải chết, mà Thiếu Đường cũng không phải chịu nhiều đau khổ từ

nhỏ, mặc dù sau đó đưa mẹ Thiếu Nghị vào biệt thự nhà họ Lăng, nhưng cô

ấy không thể vượt qua những lời đồn đại nhảm nhí, cuối cùng buồn bực mà

chết, cứ như vậy, ông lại hại chết một người con gái, nếu không phải như thế, Thiếu Nghị sẽ không hận ông.



Sự việc của An Vũ Ân năm đó, ông nhớ rõ như in trước mắt, quả thật ông

rất không thích An Vũ Ân bước chân vào nhà họ Lăng, nhưng cũng không

phát điên mà xâm hại cô gái kia, chẳng lẽ ông lại không biết trong chén

nước có thuốc mê ư, ai mới là người xâm hại An Vũ Ân ư?



Chỉ vì ông muốn Lăng Thiếu Đường chết tâm với An Vũ Ân, cho Lăng Thiếu

Nghị thêm một cơ hội sửa chửa, mới giấu kín chuyện này ở trong lòng

thôi.