Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 13263 :

Ngày đăng: 15:02 19/04/20


Editor: Mi Trần



Vào lúc này, chuông cửa reo dồn dập, ông Dung đứng chờ sốt ruột. Dung Thi Âm cao hứng, vui vẻ chạy nhanh ra phía cửa :



“Ba ba về rồi, con ra mở cửa!”



Mẹ Dung nhìn theo cười ngượng, cái con bé này không ý tứ, ngại ngùng nhìn Lăng Nghị nói:



"A Nhị, cháu đừng để ý nhé, nha đầu này có đôi khi tính tình y như con nít!"



Lăng Thiếu Nghị khẽ mỉm cười, không có đáp lại. ~~ dễ thương mà, Mi thích ^^ ~~



Lúc này, Dung Thi Âm nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên Lăng Thiếu Nghị, nhìn sườn mặt hắn của hắn, thật là anh tuấn, ánh mắt nàng dần dần trở nên mông lung, nàng cố ý nhích lại đụng chạm hắn.



"A Nhị, anh trước kia là làm cái gì? Làm sao lại bị thương đến nông nổi này?"



Lăng Thiếu Nghị mỉm cười, hắn khó chịu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhàn nhạt nói:



"Ta chỉ là một người làm công, về phần lần này bị thương hoàn toàn là ngoài ý muốn!"



"Nga? Phải không?"



Dung Thi Âm có chút nghi ngờ nhìn Lăng Thiếu Nghị, ánh mắt nàng từng "duyệt" qua vô số nam nam nhân có năng lực, cảm giác này không sai chút nào, nàng cảm thấy ở trên người nam nhân này khí chất cao quý, hơn nữa nhìn qua hắn còn có chút quen mắt, thật đúng là người làm công sao?



Nàng đem ánh mắt lặng lẽ liếc về phía Lăng Thiếu Nghị, thân hình hắn làm cho người ta mơ màng, nàng yêu mỵ cười nhẹ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán của hắn: "Vết thương của anh nhất định vẫn còn rất đau!"




Hai chị em nhà họ Dung cùng đồng thành hô to, vẻ mặt rạng rỡ khi nhìn thấy ông Dung mở mắt.



"Ông già này, thế này là thế nào? Không phải đi tiệm ăn sao? Tại sao khiến cho cả người mang đầy thương tích?" Mẹ Dung đau lòng, nhìn lão công nhà mình.



Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc là ông Dung không kìm được tức giận, nộ khí:



"Cái đám côn đồ kia thật là ghê tởm, chúng nói muốn ta nộp phí bảo hộ, trước kia bọn họ thường xuyên đến quán ăn không trả tiền, ta đây cũng là nhịn, hôm nay thế nhưng tới quậy quán, làm mọi người hoảng sợ không dám vào quán, ta thật sự tức giận tranh cãi với chúng mấy câu, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng động thủ, ta là đáng tuổi cha chú chúng nó, bọn chúng còn trẻ học cái thói côn đồ đánh cả người già, thật là …”



Ba Dung oán giận nói, ông bình thường khá nhát gan, sợ phiền phức, cực khổ cả đời dành dụm mở tiệm bánh ngọt gia đình, vốn muốn mượn việc kinh doanh này kiếm nhiều tiền một chút, không nghĩ tới đám côn đồ cắc ké ỷ vào mình có Xã Hội Đen làm chỗ dựa, muốn làm gì thì làm, thật là làm ông không giữ nổi bình tĩnh.



"Ai nha, ta nói lão già này bao nhiêu lần rồi, ngươi cùng bọn họ tranh cãi cái gì, bọn họ bảo trả phí thì ông đưa cho rồi, chúng ta không có quyền thế, không sức mạnh, ông lại đối cứng như thế… Hôm nay bọn họ đem ông đánh thành như vậy, rồi còn ngày mai? Tôi thật sự là sợ bọn họ còn tìm tới quấy rối dài dài!" Mẹ vẻ mặt lo lắng nói.



Bà thật sự lo lắng, kiếm tiền cũng tốt mà vì tiền để thương tích thế này, lại còn lo sợ an nguy gia đình làm bà Dung không khỏi sầu não.



Dung Thi Âm tức giận bừng bừng, khuôn mặt đỏ cả lên, thể hiện khí thế dâng cao:



"Đám người này thật là thật là quá đáng! Con tìm bọn hắn phân xử đi!"



"Thi Âm, muội quá ngây thơ rồi, muội nghĩ tìm ai? Chẳng lẽ còn nghĩ tìm đại ca bọn hắn phân xử? Bọn chúng sẽ cùng muội phân rõ phải trái sao?" Dung Thi Âm đứng dậy ngăn cản cô em gái, phân tích sắc sảo



Dung Thi Âm vẫn còn rất tức giận, không chịu lùi bước:



"Chẳng lẽ chúng ta tuỳ ý bọn họ làm xằng bậy? Em nhất định phải kiện bọn họ? Em không tin là pháp luật không làm gì được bọn chúng!".