Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 14272 :
Ngày đăng: 15:03 19/04/20
Lăng Thiếu Nghị với vẻ mặt lạnh lùng theo sát phía sau lưng Dung Thi Âm, khi Dung Thi Âm muốn bấm thang máy thì lại bị bàn tay anh lôi kéo, hướng cầu thang đi tới.
"A Nghị ... này, anh muốn dẫn em đi đâu, thang máy ở chỗ này !" Dung Thi Âm vừa bị anh mạnh mẽ lôi kéo, vừa nghi ngờ hỏi.
Hôm nay A Nghị thật là lạ, hơn nữa giờ phút này vẻ mặt đúng là dọa người!
Vậy mà Lăng Thiếu Nghị tựa như một người không có cảm xúc, không ngừng lại một chút nào, bàn tay dùng sức kéo Dung Thi Âm xuống từng bậc cầu thang, trên mặt càng lúc càng lo lắng.
"A Nghị ..." Dung Thi Âm cảm thấy cổ tay mình như muốn đứt, cô mở miệng có ý tốt nhắc nhở: "Nơi này chính là tầng ba mươi !"
Ngụ ý của cô chính là, đi cầu thang xuống từ tầng ba mươi như vậy sẽ rất mệt!
Ai ngờ, Dung Thi Âm còn chưa nói xong, Lăng Thiếu Nghị liền một tay đẩy cô tới khúc quanh cầu thang, hai cánh tay dùng lực đột nhiên hướng phía trước duỗi một cái, đem cả người mình vây lấy cô trong phạm vi nhỏ hẹp...
"A Nghị ..." Dung Thi Âm cảm thấy mình hít thở không thông, xung quanh tất cả đều nồng nặc hơi thở đàn ông của anh, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức trở thành màu hồng.
"Anh làm sao vậy? Bộ dáng của anh thật là dọa người. . . . . ." Cô nhẹ giọng rù rì nói, đôi con ngươi thanh tú ánh lên vẻ nghi ngờ cùng ý sợ hãi, tựa như một con thỏ nhỏ màu trắng bất lực rơi vào miệng sói xám lớn .
"Em thương hắn?" Lăng Thiếu Nghị bất thình lình mở miệng, cũng là một câu làm Dung Thi Âm gãi đầu nói.
"Thương hắn? Yêu ai? Hắn là ai?" Nghi ngờ trong mắt Dung Thi Âm càng thêm nồng đậm, cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không hiểu hỏi.
Bộ dáng ra vẻ vô tội của cô càng thêm chọc giận Lăng Thiếu Nghị, giọng nói anh trở nên giật mình nói: "Là người đàn ông vừa lúc nãy, hai ngươi không phải rất thân mật sao?"
Hai mắt Dung Thi Âm mở lớn, đôi hàng lông mi đen nhẹ rung động, A Nghị...Anh ấy đang hôn mình sao?
Anh hôn cô thật là đau, a..a...
Sau khi nhận thấy cô không lưu loát phản ứng, bên môi Lăng Thiếu Nghị nâng lên nụ cười thỏa mãn, đột nhiên rời khỏi cánh môi đỏ tươi của cô, cô há hốc mồm dốc sức hít thở, thế nhưng anh lại thừa cơ mà vào, linh hoạt đưa lưỡi chui vào trong miệng của cô ngọ nguậy khích bác.
"Uhm. . . . . ." Dung Thi Âm cảm thấy tim mình đập mãnh liệt, nếu như mới vừa rồi lời nói của A Nghị tương đối thô lỗ, thì hiện tại anh lại hoàn toàn dịu dàng như nước, lưỡi của anh êm ái nếm lấy hương thơm của cô, làm cho ý thức của cô yếu đi. . . . . .
Anh cảm nhận được cô đáp lại, nụ hôn của anh không khỏi hôn sâu hơn, anh khẩn cầu, như si như say hôn cô, nuốt lấy nước mật ngọt ngào trong miệng cô, cướp đi hô hấp của cô.
Một loại cảm giác tuyệt vời từ trong đầu óc phát tán ra, thì ra là, Dung Thi Âm đơn thuần như giấy trắng dần dần bị lạc trong kỹ thuật hôn thuần thục của Lăng Thiếu Nghị.
Cô chuyển đôi tay từ trên ngực anh dần dần ôm lên cổ anh, như người chết đuối bấu víu thật chặt vào cái bè gỗ trên mặt nước kia...
Trong ngực mềm mại cùng hương thơm như thuốc phiện kích thích phản ứng bản năng của Lăng Thiếu Nghị, khi anh cảm thấy bụng căng thẳng một hồi rất rõ ràng thì đột nhiên buông cô ra!
"A Nghị. . . . . ." Dung Thi Âm cúi đầu hô tên của anh, con mắt mê ly không biết chỗ sai nhìn anh trước mặt.
"Về nhà đi!" Lăng Thiếu Nghị ảo não hất đầu một cái, mới vừa rồi mình sao vậy, giống như một tên tiểu tử mới lớn, Lăng Thiếu Nghị ơi Lăng Thiếu Nghị, bản thân không được quên mình đã là cha của một đứa trẻ, người phụ nữ nào có thể tiếp nhận đây?
Nghĩ tới đây, khuôn mặt anh âm trầm lôi kéo Dung Thi Âm đi ra khỏi bệnh viện.