Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 14301 :

Ngày đăng: 15:03 19/04/20


Dung Thi Âm chỉ cảm thấy toàn thân sắp nổ tung...



“A Nghị...’’



Âm thanh dịu dàng sợ hãi còn thêm vẻ nức nở,tại sao mình lại có cảm giác sợ hãi như sắp chết,nhưng lại không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng rơi xuống,dù là vạn kiếp bất phục!



Cô rõ ràng muốn anh dừng tay lại,đáy lòng lại nổi lên cảm giác không muốn!



Vì sao lại như vậy?



Không...



Cô không nên như vậy, cô không cho phép mình trở thành người đáng xấu hổ như vậy!



“Buông tay, không cần...’’Nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ hoàn toàn mất phương hướng!



Dung Thi Âm bất chấp tất cả hô to: “Dừng tay! Mau dừng tay...’’



Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị trầm xuống,cô thẹn thùng càng làm tăng dục vọng của anh,trên người cô truyền đến hương thơm ngát mãnh liệt kích thích thần kinh anh!



“Có yêu anh không? Nói!’’



Ngón tay anh tăng thêm lực đạo và tốc độ,cố nén sức lực cường hãn đang muốn nổ tung của bản thân,tàn nhẫn hỏi cô.



Người luôn kiêu ngạo như anh làm sao có thể tha thứ cho việc cô không yêu anh?



“Không cần...Không cần....’’



Dung Thi Âm ở trong lòng anh hoảng sợ kêu to,lại bị anh giam cầm chặt hơn, không giãy dụa được.



Loại cảm giác trí mạng này làm cô muốn trốn...



“Không cần? Đây chính là không yêu?’’
“Không cần? Đây chính là không yêu?’’



Con mắt của Lăng Thiếu Nghị xẹt qua vẻ sắc bén,anh không cố ý muốn lấy lòng cô,ngón tay rút ra, bàn tay to lớn vuốt ve da thịt trắng như tuyết của cô...



Lòng Dung Thi Âm run lên bần bật,chậm rãi nhắm hai mắt lại,cho nên cô không nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lạnh.



Vốn cho rằng người đàn ông này nhìn thấy nước mắt của cô sẽ không ép buộc cô nữa,nhưng cô sai lầm rồi, sai hoàn toàn!



Nhìn phản ứng mềm mại đáng yêu đến tận xương của cô, anh thở càng thêm thô.Hơn nữa, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, thân thể mềm mại của cô được bao trùm lên một màu hồng sáng bóng,bộ dạng càng khiến cho anh có cảm giác muốn mãnh liệt chinh phục.



Bụng dưới kích động trướng to,đã chịu đựng đến cực hạn,nhanh chóng rút tay ra, dùng sức đẩy eo một cái, vật kiêu ngạo khổng lồ đâm thật sâu vào cô!



“Đau quá...’’Dung Thi Âm bỗng dưng mở mắt ra,kêu đau thành tiềng: “ Không...Không được...’’



Mặc dù không phải là lần đầu tiên,nhưng mà cô vẫn khít khao như xử nữ không hề có kinh nghiệm, của anh khổng lồ làm cô không chịu nổi,như muốn ngất đi...



Cô hung hăng cắn trên đầu vai anh,tròng mắt đen tràn đầy nước mắt!



Không ngờ cô rơi lệ càng thêm kích thích anh,khiến Lăng Thiên Nghị càng thêm kích động muốn xâm nhập cô...



Lực đạo mạnh mẽ hung hãn làm ngón chân cô co lại, trên người xen lẫn đau đớn và uất ức, nước mắt Dung Thi Âm rơi càng nhiều hơn,A Nghị của quá khứ đã đi đâu rồi,tại sao anh có thể mạnh mẽ cưỡng bức cô như vậy?



Cho dù là lần đầu tiên, A Nghị cũng không đối với mình thô lỗ như vậy?



Đáng ghét, đáng ghét...Dung Thi Âm cắn mạnh trên đầu vai anh, đến khi chảy máu mới thôi!



“Âm Âm...Âm Âm...’’Tiếng hô trầm thấp bật ra từ cổ họng Lăng Thiếu Nghị,mang theo một mảnh thâm tình.



Thân thể Dung Thi Âm bỗng nhiên cứng đờ,cắn chặt môi không để mình bật ra tiếng rên rỉ,mở cặp mắt đẫm lệ mông lung ra nhìn người đang luật động không ngừng trên người mình,giọng nói dịu dàng vừa nãy là của anh sao?



Nhưng mà, rõ ràng anh vẫn đang thương tổn đến mình mà,cô hung hăng muốn đẩy anh ra,lại bị anh ôm vào trong lòng,cô run rẩy mãnh liệt hơn nữa.




Trướng to, nóng bỏng, khoái cảm ma sát, hạ thân nông sâu không đồng nhất,Dung Thi Âm không nhịn được nữa, vừa khóc vừa kêu lên,ngay sau đó bị anh hung hăng hôn,cô bất mãn chống lại, đổi lấy bị anh đoạt lấy sâu hơn.



“Buông tôi ra....Ô ô...A....Tôi chán ghét anh...’’



Cô liều mạng chống tay lên lồng ngực to lớn của anh, hai mắt mờ mịt nhìn thân thể dính đầy mồ hôi đang luật động trên người cô,khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc,cặp mắt không mang theo bất kỳ suy nghĩ bình tĩnh nào,chỉ tản ra dục vọng cuồng nhiệt.



Động tác của anh bắt đầu thô bạo,nước mắt trên mặt Dung Thi Âm chảy xuống từng giọt,nhưng anh lại không chút nào để ý,cắn răng, đem vật nóng rực kia càng tiến sâu vào.



Dung Thi Âm rất khó tưởng tượng xem mình tại sao còn chưa bất tỉnh!



Thấy cô khó chịu, đáy lòng Lăng Thiếu Nghị tự nhiên dâng lên vẻ thương tiếc và không đành lòng,việc này chưa từng có đối với bất kỳ người phụ nữ nào,anh rất muốn thông qua phương thức này để hung hăng trừng phạt cô nói dối,nhưng mà...



“Âm Âm, ngoan, thả lỏng, em cũng sẽ không đau nữa!’’Anh cũng không phát hiện trong giọng nói của mình có vẻ dịu dàng.



Dung Thi Âm nghẹn ngào,giữa lúc anh thả nhẹ động tác cô không nhịn được mà lắc nhẹ eo thon, dần dần, lần đầu tiên cô có cảm giác kỳ diệu quét qua thân thể mình,nước mắt dần dần ngừng chảy,da thịt càng thêm đỏ bừng...



Hô hấp của cô trở lên dồn dập và khó khăn!



Biết cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho anh, Lăng Thiếu Nghị nở nụ cười hài lòng,nhiều thêm một giây cũng không chịu cho cô,hai tay nâng mông của cô lên cao,thật sâu đoạt lấy cô.



Dung Thi Âm không nhịn được cảm giác kết hợp tuyệt vời này mà kêu to,theo bản năng ôm lấy thân thể Lăng Thiếu Nghị,hai chân ôm lấy hông anh, cô đã hoàn toàn không biết mình đang làm gì rồi,chỉ biết quay cuồng trong bể dục vọng mà anh chính là bè gỗ duy nhất của cô!



“Tốt ngoan”



Anh nhếch môi hôn xuống,một lần nữa đoạt lấy cô, đưa cô đến thiên đường rực rỡ nhất!



Trăng, dần dần làm lộ ra dung nhan của cô,chiếu vào trong phòng lãng mạn,cũng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Dung Thi Âm.



Lăng Thiếu Nghị không ngủ, anh chỉ dựa người vào đầu giường,thân thể to lớn lộ ra ngoài không khí,trong ngực là dung nhan khờ khạo của Dung Thi Âm.



Thương tiếc lau nhẹ mồ hôi rịn ra trên trán của cô,khóe mắt cô còn lưu lại vết nước mắt.



Tức giận!



Mình thật sự rất tức giận!



Anh đã bỏ cô vào trong lòng, làm sao có thể nghe cô nói không yêu anh đây?



Chính là như vậy, anh mới hoàn toàn biến thành con thú hoang,đoạt lấy cô hết lần này đến lần khác,cho tới khi cô không thể thừa nhận được nữa mà bất tỉnh.



Trong con ngươi xẹt qua vẻ áy náy,anh lật người, ôm chặt thân thể mềm mại của cô,ngửi mùi thơm ngát trên người cô,trong tình yêu,anh không thể thất bại nữa, không phải sao?