Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 569 : Ái dục
Ngày đăng: 15:00 19/04/20
Con người thường không muốn phải lừa mình dối người. Nhưng thật ra họ lại không hiểu rõ rằng, mỗi người đều có hoàn cảnh của riêng mình, khi đối mặt với chuyện của mình, họ thường cảm thấy bản thân trở nên nhỏ bé đi rất nhiều lần.
***
Vừa đặt chân đến trụ sở chính của Lăng thị, Kỳ Hinh mới chính thức hiểu được thế nào gọi là tòa kiến trúc hùng vĩ.
Tòa nhà cao đến cả trăm tầng khiến người khác có cảm giác bị đè nén, đó là một sự áp lực cực kì lớn, loại áp lực mà không thể dùng ngôn từ để biểu đạt.
Lúc này, cô cũng biết được rằng sự hiểu biết của cô đối với Lăng Thiếu Đường là cực kì ít ỏi.
Bởi vì, ngày hôm nay cô mới chính thức được nếm trải sự đồ sộ và khí chất mạnh mẽ trên thương trường của Lăng thị, cũng giống hệt như… Lăng Thiếu Đường.
Khí phách cuồng ngạo đầy sức sống!
Khóe miệng Kỳ Hinh cong lên nụ cười lạnh, sàn đá cẩm thạch trơn bóng phản chiếu lại gương mặt trắng bệch đến mức trong suốt của cô.
- Cô Kỳ, tôi là Tra Đức – trợ lý đặc biệt của anh Lăng, mời cô đi theo tôi!
Kỳ Hinh hơi gật đầu, đi cùng Tra Đức đến bên thang máy tư nhân của Lăng Thiếu Đường.
Nhưng dù chỉ là một đoạn đường ngắn cũng khiến cả Lăng thị rộn ràng hẳn lên.
Kỳ Hinh cúi thấp mặt xuống, cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hàng trăm ánh mắt tò mò từ bốn phía đang đổ dồn lên người cô.
Những người đàn ông chăm chú ngắm nhìn cô, từ làn da trắng như tuyết, dáng vẻ thướt tha mềm mại cùng bắp đùi thon dài không chút tì vết dưới chiếc váy.
Còn ánh mắt của những cô gái thì ngoài sự ghen tỵ còn có sự khinh thường và mang thái độ thù địch.
Kỳ Hinh cảm thấy rất đau xót trong lòng, cô rất hiểu ý nghĩa của những ánh mắt đó.
Tình nhân của tổng giám đốc! Hơn nữa đã trở thành thứ đồ mà tổng giám đốc Lăng độc chiếm!
Cô cắn chặt răng, buộc bản thân mình phải bình tĩnh đối diện, nhất định phải đối mặt mới là biện pháp tốt nhất.
Sau khi chịu đựng những ánh mắt khác thường đang đổ dồn vào người mình, Kỳ Hinh và Tra Đức bước vào thang máy, đi thẳng lên văn phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng.
- Báo cho anh Lăng biết cô Kỳ đã đến đi!
Tra Đức nói ngắn gọn với thư ký tổng giám đốc.
Sau khi gọi một cuộc điện thoại nội bộ, cô thư ký nhìn Kỳ Hinh với ánh mắt kỳ lạ, sau đó cô ấy cất giọng: “Mời cô Kỳ vào trong!”
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, đi vào văn phòng của Lăng Thiếu Đường.
Khi cô thư ký đóng cửa phòng, Kỳ Hinh cảm thấy một loại áp lực vô hình ập vào người cô.
Phòng làm việc rộng lớn của Lăng Thiếu Đường về cơ bản được thiết kế và trang trí bằng những màu sắc sắc lạnh, chủ yếu đánh vào thị giác. Cửa sổ hình bán nguyệt dường như phải chiếm đến một phần ba diện tích căn phòng, khi đứng ở đó sẽ có cảm giác như đang cưỡi trên mây, một cảm giác cao cao tại thượng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Kỳ Hinh cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo và ngang tàng.
- Hôm qua cô ngủ ở nhà có ngon không?
Giọng nói gợi cảm vang lên.
Lăng Thiếu Đường đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống phong cảnh dưới chân, đôi chân thon dài và rắn chắc của anh đứng hết sức vững vàng, trông cực kì khí thế, tạo cảm giác như bậc vua chúa đang ngạo mạn ngắm nhìn thiên hạ dưới chân mình.
Anh có dáng người cao lớn, dù chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Lòng Kỳ Hinh trầm xuống, cô cố gắng đứng thẳng người lên, rõ ràng không muốn bị khí thế của anh áp đảo.
- Cám ơn anh đã quan tâm, tối qua tôi ngủ rất ngon!
Lăng Thiếu Đường chậm rãi xoay người lại, dáng người cao lớn của anh dường như che khuất ánh mặt trời bên ngoài. Anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sắc bén và hừng hực ngọn lửa nhìn chằm chằm Kỳ Hinh.
Chỉ mấy tiếng không gặp thôi, nhưng anh lại phát hiện ra bản thân mình… hơi nhớ cô!
Kỳ Hinh mặc một chiếc váy màu trắng đến đầu gối, tuy rằng cô không trang điểm nhưng mái tóc dài và xoăn đã làm nổi bật đôi mắt trong như làn nước của cô. Anh lại nhìn xuống chiếc cổ trắng nõn, làn da nhẵn nhụi như tuyết trắng rõ ràng là một kiệt tác của Thượng đế, những đường cong hoàn hảo trên người cô lại càng khiến anh hứng thú.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua tia tình cảm khác lạ!
Chết tiệt! Dù chỉ như vậy thôi nhưng anh lại phát hiện ra… cổ họng anh khô khốc, anh khát vọng có cô!
Trước ánh nhìn chăm chú của anh, Kỳ Hinh cảm thấy toàn thân nóng lên, cô thấy rất mất tự nhiên.
Cô hơi nhíu mày lại, giọng điệu cũng có vẻ điềm nhiên: “Tôi đã tới đây rồi, hy vọng anh không làm khó cho Thiếu Nghị! Là tôi yêu cầu anh ấy đưa tôi đi!”
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường hơi nhếch lên, anh nở nụ cười khó đoán: “Đúng là có dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, quả là đáng khen!”
- Anh…
Kỳ Hinh bị những lời của Lăng Thiếu Đường làm cho nghẹn họng, cô không biết phải nói gì.
- Lại đây!
Lăng Thiếu Đường vẫn lạnh lùng đứng bên cửa sổ, anh ra lệnh.
- Không…
Kỳ Hinh bất giác phản kháng.
Còn trong lòng, cô cảm thấy cảm giác bất an đang ngày càng khuếch tán, mỗi lúc một lớn khiến cô không thể khống chế…
- Sao? Cô tới vì muốn biện hộ cho Thiếu Nghị, chẳng lẽ cô không muốn biết hiện giờ cậu ta thế nào rồi à?
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười tàn ác, giọng điệu lạnh như băng của anh đâm thẳng vào lòng Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh kinh hãi, dựa vào biểu cảm lúc này của anh thì có thể thấy nhất định Thiếu Nghị đã gặp chuyện gì đó rồi.
Cô đành phải bước lên vài bước, phẫn nộ quát lên: “Anh đã làm gì anh ấy rồi? Chẳng qua anh ấy chỉ giúp tôi thôi, anh…”
Ngay sau đó, Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường kéo mạnh vào trong lòng.
Lăng Thiếu Đường xoay người Kỳ Hinh lại, để cô hướng mặt ra thế giới bên ngoài cửa sổ.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, cô hơi choáng váng vì độ cao này.
Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường siết chặt vòng eo thon gọn của cô, hơi thở nguy hiểm của anh luẩn quẩn bên tai cô.
Kỳ Hinh ưỡn thẳng sống lưng, cô cảm giác thấy sự run rẩy đang chạy thẳng từ sống lưng lên đầu…
- Hinh Nhi…
Giọng nói trầm thấp đầy lưu luyến của anh vang lên, nhưng đôi tay anh đang siết chặt người cô, buộc cô phải đối mặt với phong cảnh bên ngoài từ độ cao cả trăm tầng.
- Anh… anh muốn làm gì?
Anh không muốn có bất kỳ kẻ nào nhìn thấy sự xinh đẹp của cô.
sự ngượng ngùng của cô, sự gợi cảm của cô, cả tiếng thở khẻ yêu kiều của cô nữa...
Chỉ có một mình anh là người có thể nghe thấy, nhìn thấy mà thôi!
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười...
Anh đến trước phòng nghĩ, quẹt vân tay, cánh cửa liền mở ra.
Căn phòng được trang trí như phòng trong khách sạn, có cả phòng ngủ, phòng tắm, mọi thứ đều phục vụ cho việc nghĩ ngơi dưỡng sức của Lăng Thiếu Đường.
Chiếc ga trải giường màu đen bằng tơ tằm trải trên chiếc giường lớn, toát lên hương vị của sắc dục.
Nó như một đóa hoa anh túc tươi đẹp, dù biết là có độc nhưng...
Vẫn chui đầu vào lưới...
Lăng Thiếu Đường bế Kỳ Hinh vào trong, sau đó ném cô xuống giường.
- A...
Kỳ Hinh hơi chau mày lại, bị Lăng Thiếu Đường ném xuống khiến cô thấy rất đau.
Nhân lúc cô kêu đau, anh cũng lấn người tới.
Đầu lưỡi dài bắt đầu công thành đoạt đất...
Chiếm lấy từng chút ngọt ngào trong đôi môi cô...
Anh như đang nhấm nháp sự ngọt lành, nụ hôn dần trở nên điên cuồng...
Một lần lại một lần đòi hút hết toàn bộ sự tươi ngọt...
Quần áo trên người Kỳ Hinh bị bàn tay to của Lăng Thiếu Đường cởi ra.
Có thể thấy lúc này anh đã không còn nhịn được nữa rồi.
Dáng người tuyệt mỹ của Kỳ Hinh lộ rõ trên chiếc ga trải giường màu đen, ngập tràn sự quyến rũ và hấp dẫn.
Sự giãy giụa của cô cũng ngày càng yếu dần đi.
Nụ hôn của anh rời đến bên tai cô, hơi thở nồng đậm dục vọng cùng thanh âm khàn khàn thô cát quanh quẩn bên cô...
Sự nguy hiểm và nóng bỏng nhưng cũng đầy gợi cảm này khiến trong lòng cô gợn lên từng cơn sóng.
Kỳ Hinh cảm thấy đau xót trong lòng, nhưng lại bị cảm giác điên cuồng nhanh chóng khống chế.
- Em vĩnh viễn không thể cự tuyệt tôi, dù là cơ thể em, hay là... trái tim!
Lăng Thiếu đường nói nhỏ, giọng nói như của một phẩm phán đang tuyên án khiến người ra run rẩy.
- Tại sao? Tại sao anh không buông tha cho tôi?
Giọt nước mắt của Kỳ Hinh khẽ lăn dài.
Không không muốn phải làm tù binh của anh.
Nhất là bây giờ.
Nhất là sau khi bị anh xúc phạm!
- Chẳng lẽ em quên rồi à, tôi đã nói rồi, đời này kiếp này em là của Lăng Thiếu Đường tôi! Tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi đâu!
Lúc này Lăng Thiếu Đường thực sự như một con dã thú.
Anh nhanh chóng cởi quần áo của bản thân ra, thân hình cường tráng màu đồng đầy khiêu gợi hoàn toàn lộ ra.
Sau đó, anh lập tức đè lên thân hình trắng như tuyết đang khẽ run rẩy của Kỳ Hinh...
Cả người Kỳ Hinh căng cứng, chẳng lẽ cô không thể thoát được ư?
Thì ra anh biết rõ về cô như vậy!
Tại sao lại như vậy...
Cô không muốn phải sống cuộc sống như vậy!
- Không, không phải! Lăng Thiếu Đường, duyên phận của chúng ta đã hết, sao anh phải khổ sở như vậy chứ?
Kỳ Hinh ra sức lúc đầu, hét khàn cả giọng.
Cuối cùng, cô vô lực, nghẹn ngào: "Buông tha cho tôi đi! Tôi thật sự rất mệt mỏi!"
Kỳ Hinh cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực nào!
Cô không muốn sống trong thù hận nữa. Chỉ can62anh có thể buông tha cô, để cô sống trong một cuộc sống yên bình là được rồi.
- Không thể, vĩnh viễn không thể!
Đôi mắt đen láy của Lăng Thiếu Đường lóe sáng nư ánh sáng, anh cương quyết tuyên cáo bên tai Kỳ Hinh, làm tan biến mọi hy vọng của cô.
- Em cho rằng duyên phận là do ông Trời định trước à? Tôi nói cho em biết, từ sau khi gặp tôi thì em buộc phải sống như vậy, đời này kiếp này vĩnh viễn em không thể thoát khỏi tôi!
Bàn tay anh nhanh chóng phủ lên bầu ngực mềm mại của cô, đôi môi mỏng cong lên nụ cười tàn nhẫn.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, cô như đang thấy nụ cười của Từ thần.
Ngay sau đó, anh lại điên cuồng hôn cô, chà đạp lên sự mềm mại và thơm tho của cô.
Cơ thể trắng nõn mịn màng của Kỳ Hinh như một con bươm bướm xinh đẹp khiến đàn ông điên cuồng, cơ thể tuyệt đẹp của cô hoàn toàn in rõ trong đôi mắt sâu thẳm của Lăng Thiếu Đường.
Anh lại càng lúc càng điên cuồng hơn ra sức hưởng thụ sự thơm tho của cô, đồng thời cũng châm lên sự nhiệt tình trong cô.
Kỳ Hinh cong người lên, cô không thể khống chế nổi bản thân nữa...
Đừng!
Cô không muốn bản thân lại trở thành một con người phóng đãng!
Nhưng tại sao...
Tại sai cơ thể cô lại ngày càng rung động, dường như không chịu nổi cảm giác mà anh mạng lại.