Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 572 : Chiếc thắt lưng vung lên

Ngày đăng: 15:00 19/04/20


Lăng Thiếu Đường dùng tay giữ chặt gáy Kỳ Hinh, đôi mắt của anh lạnh như băng, thoáng chút tàn nhẫn.



Ánh sáng từ đôi mắt ấy toát ra tựa hồ muốn đâm thủng người Kỳ Hinh.



- Có gì khác biệt sao?



Kỳ Hinh nhếch môi nở nụ cười lạnh: “Kết quả là tôi lại phát hiện ra mình chỉ như một con ngốc!”



Nụ cười bên môi cô lan vào trong lòng Lăng Thiếu Đường, đau đớn...



Anh vốn chẳng bận tâm đến cảm nhận của cô, liệu anh có nghĩ rằng vào cái ngày anh quyết định thu mua Kỳ thị thì cô đã chẳng còn quan trọng gì nữa, anh chẳng quan tâm đến tình cảm của cô, bỏ qua mọi sự thù hận của cô.



Điều này khiến cô sợ hãi... tim đập dồn dập!



Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua sự đau lòng không dễ phát hiện, nhưng ngay lập tức lại bị sự băng giá che kín.



Anh đè nén cảm giác phức tạp trong lòng, cất lời ma mị: “Cho nên cô định rời đi với thân hình toàn những dấu hôn của tôi?”



Kỳ Hinh chấn động, những đóa hoa nở rộ trên người cô lúc này dường như đang châm chọc sự phóng túng của cô vừa nãy.



Anh nhất định phải hạ nhục cô như vậy sao?



Anh nhất định phải luôn luôn nhắc nhở cô rằng cô chỉ là một người tình nhân của anh thôi sao?



- Tôi... tôi thật sự rất mệt mỏi... Tôi không muốn phải hận thù gì anh nữa, cầu xin anh...



Kỳ Hinh đau khổ giơ tay che khuôn mặt nhỏ nhắn lại, những giọt nước mắt trong suốt không ngừng trào ra.



Mái tóc đen theo động tác lắc đầu của cô cũng bay bay, che đậy thân hình trắng nõn khiến nó lúc ẩn lúc hiện, trông lại càng hấp dẫn.



Sâu thẳm trong đôi mắt Lăng Thiếu Đường là một sự âm u...



Anh không thể không thừa nhận anh nghiện cô rồi, anh không thể nhịn được, chỉ muốn một lần lại một lần nhấm nháp sự tươi ngọt của cô.



Lăng Thiếu Đường nâng khuôn mặt nhòe nước mắt của cô lên.



Nhìn bộ dạng đáng yêu, điềm đạm của cô, lồng ngực anh dâng lên sự dịu dàng hiếm có. Anh cúi đầu, hôn lên những giọt nước mắt của cô.


- Nói! Có phải cô muốn rời đi không?



Lăng Thiếu Đường gầm lên giận dữ, dường như muốn làm chấn động cả thế giới.



Tiếng gầm giận dữ của anh khiến Kỳ Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt cô sáng ngời đầy kiên định như có ý định tránh thoát khỏi sự trói buộc của Tử thân: “Đúng! Tôi phải rời khỏi anh!”



Cô gằn từng tiếng một, sắc bén như lưỡi kiếm.



Roẹt! Choang!



Kỳ Hinh còn chưa kịp phản ứng, một thứ gì đó bay vút qua, sau đó là tiếng cốc vỡ.



Cô kinh hãi, lập tức quay đầu lại, thấy dưới đất toát là mảnh vỡ thủy tinh.



Còn có...



Đầu giường là vết tích hằn rõ của một chiếc roi da...



- Anh...



Kỳ Hinh kinh hãi, cô ngước mắt lên liền nhìn thấy chiếc thắt lưng trong tay Lăng Thiếu Đường.



Kỳ Hinh rốt cuộc đã hiểu ra, thật ra vừa rồi là do Lăng Thiếu Đường quá tức giận, nhất định anh đã rút chiếc thắt lưng trên người ra.



Nhìn vết tích của chiếc thắt lưng da để lại trên đầu giường, cô chỉ cảm thấy nếu với sự mạnh mẽ của nó quật vào người cô thì nhất định sẽ thảm thương đến mức da tróc thịt bong.



Lăng Thiếu Đường cầm chiếc thắt lưng, nhìn Kỳ Hinh từ trên cao xuống.



Gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay anh, đôi mắt thâm thúy vằn lên những tơ máu đỏ, hoàn toàn là dáng vẻ của một con quỷ đang khát máu!



Anh chỉ đứng đó, nhìn Kỳ Hinh như nhìn một con mồi.



Thật ra vừa rồi anh rất thịnh nộ, theo bản năng rút thắt lưng ra, định vụt lên người Kỳ Hinh.



Nhưng...



Khi nhìn vào đôi mắt trong như làn nước của Kỳ Hinh, anh lại không nỡ ra tay. Anh khống chế phương hướng, vụt chiếc thắt lưng sang hướng khác...



Lồng ngực rắn chắc của Lăng Thiếu Đường thở dồn dập lên xuống, khuôn mặt anh tuấn lúc này đầy cuồng ngạo vào thô bạo.



Sau đó, anh gầm nhẹ một tiếng, giơ tay trái lên, vung chiếc thắt lưng đánh vào tấm gương trong phòng.



Choang...



Tấm gương bị Lăng Thiếu Đường đập vỡ nát.