Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 797 : Lăng thiếu nghị mất khống chế

Ngày đăng: 15:01 19/04/20


Khóe môi Lăng Thiếu Nghị thấp thoáng nụ cười ấm áp, đôi mắt thâm thúy cũng lóe những tia sáng rõ.



Anh ta hơi cúi người xuống.



Thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy Kỳ Hinh.



- Giờ em phải nghe lời anh, mau về nghỉ ngơi cho tốt đi, việc này anh sẽ giúp em, được không?



Tuy là câu hỏi nhưng lại mang tính khẳng định.



Ánh mắt Kỳ Hinh vụt qua ý cười bất đắc dĩ.



Đúng là em trai của Lăng Thiếu Đường, bá đạo y như nhau.



Kỳ Hinh nở nụ cười làm lộ hai bên lúm đồng tiền rồi lên tiếng: “Anh trai anh nghiêm khắc như vậy, em sợ ngày mai anh ấy từ Mỹ về lại trách cứ hiệu suất làm việc của tổ dự án”.



Lăng Thiếu Nghị thấy Kỳ Hinh nói vậy thì hơi nhíu đôi mày kiếm lại, nở nụ cười xấu xa: “Anh thấy em bị anh ấy dọa sợ chết khiếp rồi!”



Sau đó, nụ cười bên môi anh ta càng đậm hơn, nói tiếp với cô: “Em làm việc rất tốt rồi, tốt lắm rồi, cho nên giờ nhiệm vụ của em là phải về nghỉ ngơi cho tốt, nếu là anh cả thì anh ấy cũng sẽ làm như anh thôi!”



Ý cười bên môi Kỳ Hinh chợt biến mất, trong lòng hơi lạnh lẽo.



Anh sẽ như vậy sao?



Nếu thật sự anh ở bên cạnh cô, chỉ sợ cô còn chẳng dám đi ngủ.



Kỳ Hinh nở nụ cười khổ!



- Cám ơn anh, Thiếu Nghị!



Cô dịu dàng lên tiếng, giọng điệu đầy cảm kích.



Sau đó, Kỳ Hinh mở ngăn kéo ra, lấy một lọ thuốc ra uống.



Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị vụt qua tia kinh ngạc: “Đây là…”



Cô không khỏe ở đâu sao?



Nếu như thật sự cô có chỗ nào không khỏe, tại sao anh lại không nhận ra được?



Trước sự kinh ngạc của Lăng Thiếu Nghị, Kỳ Hinh hơi mỉm cười, vội vàng giải thích: “Gần đây em hơi đau đầu cho nên phải uống thuốc, nhưng thuốc này còn có tác dụng khác là giúp em có thể ngủ ngon hơn!”



Nói xong, cô ngửa đầu, nuốt viên thuốc.



Sự đau lòng ánh lên trong mắt Lăng Thiếu Nghị, anh ta vội vã nói với Kỳ Hinh: “Ngày mai anh đưa em đến gặp bác sĩ!”



- Không cần đầu, em nghỉ ngơi một lát là ổn!



Kỳ Hinh nở nụ cười ấm áp.



Lăng Thiếu Nghị nhìn Kỳ Hinh, trong lòng khẽ dao động.



Anh ta mỉm cười, giọng nói trầm trầm đầy quan tâm: “Anh lấy cho em cốc sữa nóng, uống xong đi rồi anh đưa em về”.



Nói xong, anh ta đứng dậy đi ra ngoài.



- Thiếu Nghị…



Kỳ Hinh gọi tên anh ta.



- Sao thế?



Khóe môi Lăng Thiếu Nghị cong lên nụ cười.



- Không cần phải chuẩn bị sữa cho em đâu, anh cũng mệt rồi, mấy ngày nay anh luôn ở bên cạnh giúp em!



Kỳ Hinh hơi ngại, nhẹ giọng nói.



- Ngốc ạ!



Lăng Thiếu Nghị khẽ nói.



Ánh mắt anh ta đầy trìu mến: “Em cứ nghỉ ngơi đi, anh sẽ quay lại ngay!”



Sau đó, anh ta đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng.



Kỳ Hinh cảm thấy rất ấm áp, Lăng Thiếu Nghị luôn mang lại cho cô cảm giác này, không giống như Lăng Thiếu Đường.




Kỳ Hinh quay đầu lại, nở nụ cười tươi.



- Hoàn Vũ, là anh à?



Viên Hoàn Vũ cũng tươi cười: “Gần đây em bận rộn gì vậy? Anh gọi điện em cũng không nhận máy!”



Các bộ phận và hạng mục kinh doanh của Lăng thị cực kỳ lớn nên tất cả mọi người ai bận việc người ấy, Viên Hoàn Vũ không biết hiện tại Kỳ Hinh đang làm gì cũng là chuyện bình thường.



- À, không có gì đâu, em đang lo chuyện một hạng mục kinh doanh thôi!



Kỳ Hinh khẽ cười.



Sau đó, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.



- Sao? Em đang vội à?



Vẻ mặt Viên Hoàn Vũ thoáng qua sự thất vọng.



Lâu rồi anh ta không gặp Kỳ Hinh, hơn nữa công việc của bản thân cũng bận rộn, mãi mới gặp được cô thì cô lại bận.



Hôm nay lại thành thế này đây.



Kỳ Hinh áy náy: “Hoàn Vũ, ngại quá, em còn công việc phải xử lý!”



Viên Hoàn Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ lên tiếng: “Đã như vậy thì anh không làm tốn thời gian của em nữa, thật ra anh muốn thông báo thời gian của buổi họp mặt”.



- Vậy à? Khi nào thế?



Kỳ Hinh hỏi.



- Ngày kia, em nhớ sắp xếp đi nhé!



Viên Hoàn Vũ cười nói.



- Hả...



Kỳ Hinh hơi khó xử, cô sợ không đủ thời gian.



- Sao thế? Đừng nói em đổi ý nhé, anh đã nói với mọi người rồi!



Viên Hoàn Vũ thấy sự do dự của Kỳ Hinh, vội lên tiếng.



Kỳ Hinh mỉm cười, nói với Viên Hoàn Vũ: “Được rồi, em sẽ tới đúng giờ!”



Viên Hoàn Vũ yên tâm, thở phào.



Hôm đó chắc chắn sẽ là một ngày khó quên, bởi vì hôm đó anh ta đã chuẩn bị sẽ tỏ tình với Kỳ Hinh.



Cho nên cô nhất định phải tham gia.



Kỳ Hinh vừa định nói gì đó thì lúc này điện thoại vang lên...



- Alo?



Kỳ Hinh nhận điện thoại.



- Sao? Em chưa nói rõ ràng với cái tên gia hỏa đó à?



Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường vang lên qua điện thoại.



Kỳ Hinh hít sâu một hơi, vô thức nhìn quanh bốn phía, nhưng không hề thấy bóng dáng Lăng Thiếu Đường đâu.



Sao anh biết hiện giờ cô đang ở đâu?



- Em mà không đến gặp tôi ngay thì tôi sẽ lập tức đuổi việc cái tên đó!



Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, sau đó điện thoại cũng bị ngắt tín hiệu.



- Kỳ Hinh, em sao thế?



Viên Hoàn Vũ thấy sắc mặt của Kỳ Hinh rất kỳ lạ.



- À, không, không có gì, em phải đi rồi!



Kỳ Hinh cố nở nụ cười, sau đó vội vã chào tạm biệt Viên Hoàn Vũ.