Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động

Chương 14 :

Ngày đăng: 11:55 30/04/20


Sau khi Tống Duẫn Hành lên lầu, cửa phòng Khương Tri đang đóng chặt. Do dự một lúc anh nhẹ nhàng gõ cửa, trong lòng thầm nghĩ không biết Khương Tri có thấy những tin tức bát quái kia hay không, anh nên giải thích thế nào.



Cánh cửa trước mặt cạch một tiếng mở ra, để lộ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô. Khuôn mặt Khương Tri mang theo ý cười, vốn tưởng là Y Y không ngờ lại là Tống đại ca.



Khương Tri ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Tống đại ca, anh tìm em có việc ạ?"



Ánh mắt Tống Duẫn Hành hơi khựng lại, cẩn thận quan sát nét mặt cô, cố gắng tìm ra một chút xíu khác thường trên đó. Nhưng cô gái trước mặt chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, đáy mắt trong trẻo sáng rõ.



Nào có chút ghen tuông hay dáng vẻ đợi tiểu ca ca đến an ủi, giải thích!



Tống Duẫn Hành có chút thất vọng mím môi, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác đầu óc suy nghĩ thái quá, tự mình đa tình.



Anh cúi đầu bật cười, mặt không biến sắc nói: "Chỉ là anh tới hỏi, em có bài tập nào không làm được không."



Khương Tri nghe xong, do dự một chút: "Tống đại ca, anh dạy em học bài liệu có làm lỡ công việc của anh không?"



Vừa nghĩ tới tối hôm trước anh hướng dẫn mình làm bài tập đến tận một giờ sáng, Khương Tri có chút ngượng ngùng.



Khóe môi Tống Duẫn Hành tràn ngập ý cười, nghĩ tới việc còn hai cuộc họp video không quan trọng lắm, anh bình tĩnh lắc đầu, "Không lỡ."



-



Kết quả học tập của Khương Tri cũng không tệ lắm, nhưng vì vừa chuyển trường tới không lâu nên vẫn chưa hoàn toàn làm quen được. Tống Duẫn Hành nhìn kết quả kiểm tra tháng của cô, tiếng Anh cũng tạm ổn, chỉ là Vật lý hơi thấp. Vì thế anh phải cẩn thận hướng dẫn cô từng bài tập một, sợ cô nghe không hiểu nên còn cực kỳ kiên nhẫn trình bày bài giải ra nháp một lần.



Nghe anh phân tích, Khương Tri ở bên cạnh ghi chép thật kỹ, ánh mắt nhìn Tống Duẫn Hành có chút sùng bái. Thậm chí người nào đó cũng chẳng thèm tỏ ra khiêm tốn, khuôn mặt cười tươi ghé sát tới trước mặt cô: "Có phải cảm thấy anh rất thông minh không?"



Khương Tri nghe vậy rất buồn cười nhưng cũng phối hợp gật gật đầu, nhỏ giọng khen anh lợi hại.



Tống Duẫn Hành âm thầm khẽ nhếch môi, tâm trạng cực kỳ vui sướng!



Giảng bài xong đã hơi muộn, lúc rời đi Tống Duẫn Hành vẫn còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc cô đã xem weibo hay chưa. Cô gái trước mặt đang thu dọn sách vở, Tống Duẫn Hành nhìn chằm chằm chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô, giọng nhẹ nhàng: "Khương Tri, điện thoại của em đâu?"



Nghe tiếng cô quay đầu lại, "Y Y mượn rồi ạ, nói là ngày mai sẽ trả lại cho em."



Anh nhướng mày, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh nên tăng lương cho Y Y, con nhóc này đúng là có vô cùng tinh ý.



Đêm dần về khuya, trước khi Tống Duẫn Hành về phòng, cô gái bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tống đại ca, ngày mai anh có bận không?"



Tống Duẫn Hành quay đầu lại, không chút nghĩ ngợi đáp: "Rảnh rỗi."



Anh nhận ra con ngươi của cô vụt qua một tia sáng, sau đó nghe thấy cô chậm rãi giải thích: "Ngày mai lớp 12 - 1 sẽ tổ chức họp phụ huynh, có lẽ phải làm phiền anh."


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Tri căng ra, đương nhiên Trần Khải Chính cảm thấy rất đáng yêu, lúc nói lời này, động tác của cậu ta mờ ám cúi thấp xuống, giọng điệu có ý trêu đùa.



Một giây sau, Khương Tri mím chặt môi, nắm lấy móng heo của người nào đó đang giơ ra, dùng hết sức bình sinh, vật cậu ta qua vai, mạnh mẽ quật ngã cậu ta xuống nền đất.



"Ầm" một tiếng, không gian xung quanh đột nhiên yên tĩnh.



Người qua người lại trước cổng trường học, người qua đường xôn xao liếc nhìn, đưa ánh mắt kinh ngạc sang phía này. Chàng trai nằm trên nền đất, còn cô gái nhìn có vẻ yếu đuối mong manh nhưng sức lực lại như trâu.



Cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, Khương Tri cau mày, gò má ửng đỏ, Trần Khải Chính nằm trên nền đất khuôn mặt tuấn tú sưng lên như heo, nét mặt cậu ta kinh ngạc, sợ hãi không thôi. Trần Khải Chính đương nhiên không ngờ rằng cô sẽ thật sự động thủ, hơn nữa còn ra tay ác như vậy!



Vừa mới bịch một tiếng, cậu ta đã cảm thấy như não mình bị chấn động nghiêm trọng.



Người tụ tập trước cổng trường càng lúc càng đông, vẻ mặt Khương Tri khẽ thay đổi, nhìn Trần Khải Chính ngã đó, cô nhàn nhạt nói: "Là cậu để cho tôi đánh."



Dáng vẻ của cô có chút vô tội, nhìn rất trung thực, không thể nhận ra được cô lại chính là người mới vừa rồi vật ngã người ta,



Trần Khải Chính chật vật bò dậy, đối với ánh mắt của mọi người xung quanh, anh cảm thấy mình mất hết mặt mũi, lúc này thấy ánh mắt thật thà của Khương Tri, giận mà không có chỗ phát tiết, ôm cái trán đau nhức, hổn hển nói: "Cậu động tay đánh người, còn giả bộ cái gì?"



Cậu ta tiến tới gần, Khương Tri lập tức chuẩn bị tư thế chiến đấu, nếu như Trần Khải Chính tiến thêm một bước nữa, cô sẽ quyết tâm đánh!



Trần Khải Chính thẹn quá hóa giận, lần đầu tiên trêu chọc con gái lại bị đánh một trận, mặt mũi cậu ta biết để vào đâu.



Dáng vẻ của chàng trai hùng hùng hổ hổ, dùng tay chỉ vào cô gái. Người xung quanh có chút lo lắng, không biết cô gái vừa gầy vừa nhỏ bé này có phải chịu thiệt thòi không.



Tống Duẫn Hành vừa xuống xe đã chứng kiến toàn bộ sự việc, tình hình phát triển có chút khác so với anh tưởng tượng.



Lúc nam sinh kia sầm mặt chỉ tay vào Khương Tri, Tống Duẫn Hành lòng lạnh như băng, nghiến răng phát ra tiếng kêu kèn kẹt.



Trần Khải Chính còn đang hằm hằm, Khương Tri siết chặt nắm đấm nhỏ, do dự có nên động thủ hay không thì bên cạnh đã xuất hiện một chiếc bóng cao lớn phủ xuống.



Tống Duẫn Hành mặt mũi sầm sì tiến đến, đưa tay trói chặt ngón tay đang chỉ trỏ của Trần Khải Chính, anh khẽ nhếch môi, lòng bàn tay dùng sức siết chặt. Chỉ nghe thấy "Cạch" một tiếng vang lên, ngón tay của cậu ta cong vẹo bất thường, lập tức kêu lên thảm thiết, nhất thời đau tới mức sắc mặt trắng bệch.



Nghe tiếng kêu chói tai của cậu ta, Tống Duẫn Hành nhíu mày, hờ hững buông tay, khóe môi cong lên cười nhạt: "Ồ, giọng nói này không tệ."



Tác giả có lời muốn nói:



Tống Duẫn Hành: bà xã tôi quá lợi hại, đối phó với loại sắc lang này nên ra tay tàn độc.



Tác giả: Ha ha



P.s: Không biết có ai còn thức tới giờ này không =)) Xin lỗi mọi người vì đã trễ lịch đăng truyện ngày hôm qua, vì mình đang chạy deadline báo cáo 20h tối Chủ nhật nên là cày cuốc từ hôm qua tới nay luôn. Thế nên nhất định có muộn cũng phải đăng chương mới <3