Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động
Chương 27 :
Ngày đăng: 11:55 30/04/20
Từ phòng truyền thống trở về, khó khăn lắm Khương Tri mới được nghỉ một buổi chiều, liền ở trong phòng ký túc gõ chữ, viết bộ truyện mới sáng tác mấy ngày nay. Trong nhóm tác giả ngày nào cũng rất nhộn nhịp, thỉnh thoảng Khương Tri ngó qua tin nhắn, nhưng rất ít khi nói chuyện.
Tác giả Nguyễn Nguyễn rất kiên cường: "Vi khuẩn sinh sôi, cmn rốt cục em cũng xuất hiện! Còn nhớ người anh hóa đá bên bờ hồ Đại Minh không hả?!"
Tác giả Sơn Đại Vương: "Các anh em, mau ra đây ôm đùi!"
......
Một đám tác giả thi nhau online, đại thần tên Cây tùng không nảy mầm biệt hiệu là Vi khuẩn sinh sôi, cô ấy gửi biểu tượng cảm xúc đáng yêu và lên tiếng chào hỏi mọi người, ngay sau đó lại gửi một bao lì xì siêu cấp lớn. Khương Tri vừa mở ra nhìn đã cướp được 500 nhân dân tệ. Lúc nhìn thấy tổng số tiền lì xì, Khương Tri chết lặng, vị đại thần này toàn thân tỏa ra khí chất cường hào, không kém Tống đại ca là bao.
Đám tác giả còn đang rối rít nói cảm ơn, Vi khuẩn sinh sôi hàn huyên với mọi người vài câu, cuối cùng vội vã nói: "Lần sau tán gẫu, em phải đi làm bài tập đã!"
Nói xong, dường như Vi khuẩn sinh sôi đã đi thật rồi, nghe lời cô ấy thì hình như còn là sinh viên?
Khương Tri nhìn chằm chằm ảnh đại diện của đại thần, đang chuẩn bị tiếp tục gõ chữ thì Đường Hương Diệc ngồi bàn bên cạnh chậm rãi xoay người, lười nhác nói với cô: "Tiểu Tri Tri, cho tớ mượn bài tập chép với."
Trong lúc huấn luyện quân sự, giáo viên chủ nhiệm không chỉ bắt mọi người viết nhật ký huấn luyện mà còn thuận tiện cho sinh viên chuẩn bị trước bài thuyết trình tuần sau. Làm những bài tập kia trước, Khương Tri đưa vở cho cô ấy, Đường Hương Diệc tới lấy, vô tình liếc nhìn về phía máy tính của cô, ánh mắt kinh ngạc: "Cậu đang viết tiểu thuyết à?"
Khương Tri có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi, "Chỉ là viết bừa thôi."
Nghe vậy, Đường Hương Diệc cười híp mắt, có vẻ đăm chiêu.
(Haizzzz, tôi đoán ra rồi =)))))
-
Trước khi ngủ, Khương Tri nhìn tấm hình mới chụp hôm nay, mở cửa sổ chat với người nào đó ra, gửi tin nhắn qua.
Lúc nhận được tin nhắn của Khương Tri, Tống Duẫn Hành vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến, còn mấy hợp đồng chưa kịp xem, nhìn thấy tin nhắn vợ mình gửi đến, hàng lông mày đang cau chặt của anh giãn ra, nét mặt lạnh lùng trở nên ôn hòa.
Vợ: "Hôm nay em thấy anh ở trường học ~"
Tống Duẫn Hành: "Sao?"
Đối phương gần như trả lời tin nhắn bằng giây, khóe môi Khương Tri khẽ nhếch lên, mắt cười cong cong gửi cho anh tấm ảnh hôm nay vừa chụp.
Tống Duẫn Hành có chút ấn tượng với bức ảnh này, là lúc anh phát biểu trong lễ tốt nghiệp, có một bạn học chụp cho anh. Thời gian năm năm thoáng cái đã trôi qua, năm tháng đặc biệt nhân từ đối với anh, Tống Duẫn Hành không thay đổi so với trước kia là bao. Lắng đọng theo thời gian, hành động cử chỉ có thêm sự cẩn trọng, trầm ổn.
Không ngờ Khương Tri lại nhìn thấy tấm ảnh này, sự sắc bén trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh rút bớt, cả người đều bình tĩnh lại, giọng nói dịu dàng dễ nghe, "Có phải bị vẻ đẹp của bạn trai em làm cho kinh ngạc không?"
Ngay sau đó, anh mặt dày gửi một biểu tượng cảm xúc làm nũng mười phần.
Bây giờ người ta có cả vợ, cưng chiều tới mức không thèm để tâm đến ai, mặc cho những người phụ nữ khác phải đỏ mắt.
Khương Tri vùi đầu ăn cơm, Tống Duẫn Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nghiêm túc của cô, không kìm được cười khẽ: "Ăn từ từ, sao lại như trẻ con vậy."
Giữa từng câu từng chữ đều mang theo ý tứ chiều chuộng.
Trên bàn ăn đều là những người tinh ý, đương nhiên nhận ra Tống thiếu coi cô bé này như bảo bối, ngày hôm nay nhiều bạn bè đều ở đây, rõ ràng đang muốn khoe vợ mình.
Từ Vi nhìn hai người thân mật qua lại, trong lòng cảm giác khó chịu, mà bên dưới váy, bàn tay heo của người nào đó đang làm loạn, cô ta chỉ có thể nhắm mắt.
-
Trong lúc Khương Tri đi vệ sinh, Tống Duẫn Hành nhân lúc vợ mình không ở đây, dáng vẻ lười nhác dựa lưng vào ghế, ánh mắt đen sẫm mang theo hơi lạnh, sau đó anh nhếch môi, thản nhiên nói với một đám người: "Vừa nãy là vợ tôi, từ nay về sau chỉ có một, hôm nay mọi người biết mặt, sau này nhìn thấy nhớ phải gọi chị dâu."
Tống Duẫn Hành vừa dứt lời, đương nhiên có ý công khai thể hiện chủ quyền của Khương Tri với một số cô gái, quả nhiên, mọi người nghe xong thái độ khác thường.
Sắc mặt Từ Vi khó coi, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa không thể tin nổi, khi cô ta nhìn về phía Tống Duẫn Hành đang ngồi đối diện, mặt anh lạnh như sương, tầm mắt mang theo ý tứ đặc biệt quét qua, lạnh như băng.
Cảm giác này giống như bị người ta giội một thùng nước lạnh, xối từ đầu đến chân, cả người Từ Vi cứng đờ.
-
Sau khi một đám người tản ra chơi bời, Tống Duẫn Hành nắm tay Khương Tri kéo sang bên cạnh, dạy cô cách đánh bi-a.
Khương Tri được anh ôm từ phía sau, bàn tay ti lớn của người nào đó bao trọn lấy toàn bộ bàn tay cô. Xung quanh còn ánh mắt của biết bao nhiêu người, Khương Tri không kìm được đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm: "Không được phép giở trò lưu manh."
Tống Duẫn Hành nghe xong khẽ cười, "Chuyện này sao có thể gọi là giở trò lưu manh được."
Cũng chẳng thèm bận tâm người xung quanh có chú ý hay không, Tống Duẫn Hành liền dạy cô tư thế chơi bi-a, nghiêng đầu, đôi môi kề sát bên tai Khương Tri, không nặng không nhẹ cắn lên vành tai cô, giọng nói như nỉ non: "Đây mới là giở trò lưu manh."
Trong nháy mắt gò má Khương Tri đỏ tới mức như nhỏ máu, ngay cả chiếc cổ trắng nõn cũng chuyển sang màu hồng.
Đối diện với ánh mắt như cười như không của người nào đó, Khương Tri tức giận đẩy anh, tên này ở trước mặt cô chưa bao giờ nghiêm túc cả, còn hi vọng anh không giở trò?
Xét thấy xung quanh đông người, Tống Duẫn Hành ngoan ngoãn buông cô ra, để cô tự do phát huy, không vì cái gì khác, chẳng qua là không muốn để cho người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều mềm mại của cô. Chuyện trêu chọc vợ này vẫn nên để về nhà từ từ làm.
Người đàn ông trước mặt dựa vào bàn, ánh mắt nhìn cô sáng quắc, Khương Tri mím môi, quyết tâm mặc kệ, cứng rắn, giả vở bình tĩnh, đợi tới khi bóng rơi vào lỗ cô mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả có lời muốn nói: chương sau lại tiếp tục phát đường nha ~
Sun: Thương nhân buôn đường cực đắt hàng của năm, Quân Tử A Quách =)))))