Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động
Chương 5 :
Ngày đăng: 11:55 30/04/20
Tống Duẫn Hành đứng giữa nhóm người, con ngươi đen sẫm hơi nheo lại, nhìn cô một lượt không lộ ra chút cảm xúc nào, từ từ lồng ghép khuôn mặt của người trước mặt với người trong những bức ảnh mà Tống Duẫn Thư gửi cho anh, người thật còn nhỏ bé gầy gò hơn trong ảnh nhiều.
Một đám người bên cạnh vẫn đang nói huyên thuyên gì đó, ánh mắt Tống Duẫn Hành cố định lại, rốt cục khẽ cau mày.
Bước vào khoảng sân cũ nát tới mức không tả nổi, Tống lão gia đi một bước là cả người đều run rẩy, ông có nằm mơ cũng không ngờ được, tam tiểu thư của Tống gia từ nhỏ đã được nuông chiều lại ở trong một căn nhà hoang sơ tàn tạ thế này.
Đã nhiều năm như vậy, con bé phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Nghe thấy bên tai truyền tới bước chân mơ hồ, Khương Tri đang cho gà ăn ngẩng đầu lên tò mò. Cách không xa có một nhóm người xuất hiện trong tầm mắt, ngoại trừ cán bộ trong thôn còn có hai người khác cả người mặc âu phục, đi giày da bóng loáng, ngay cả góc áo cũng không có một nếp nhăn nào. Trưởng thôn của bọn họ đứng bên cạnh thì có vẻ vô cùng giản dị.
Thấy một nhóm người bỗng nhiên xuất hiện, cô gái ngơ ngác ngây ngốc ôm chậu gỗ, nét mặt có chút mơ hồ.
Trưởng thôn nhiệt tình dẫn người tới, Khương Tri đứng tại chỗ, luôn cảm giác có một ánh mắt nào đó đang nhìn mình chằm chằm. Cô theo bản năng xoay đầu, đột nhiên chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trẻ tuổi, cô sửng sốt một giây.
Trưởng thôn hào hứng xoa xoa tay, chào hỏi Khương Tri: "Nha đầu, mau gọi cô giáo Tống ra đây, bên ngoài có người tới."
Nghe vậy, cô gái đảo mắt thật nhanh qua nhóm người xa lạ, sau đó luống cuống tay chân đặt đồ đạc trên tay xuống chạy vào gọi người.
Đó là lần đầu tiên Tống Duẫn Hành nhìn thấy Khương Tri ngoài đời, giống y hệt những bức ảnh vài năm qua anh đã xem, chỉ là chân thật xung quanh cô có một đàn gà đang vây quanh, hình ảnh và âm thanh đều vô cùng hài hòa.
Lúc Tống Duẫn Thư nhìn thấy Tống lão gia và Tống Duẫn Hành, đáy mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên. Cô cố tình che giấu tâm tư của mình thật cẩn thận, không còn sự kích động như khi bỏ ra khỏi nhà, lúc này có thể ôn hòa nhã nhặn mời bọn họ vào trong.
Tống lão gia vừa nhìn thấy con gái, nhất thời ứa nước mắt. Ngẫm lại hai cha con đã rất lâu không nhìn thấy nhau. Tống Duẫn Thư tuy xúc động nhưng tâm trạng vẫn rất ổn định, đưa cho cha mình một tờ khăn giấy, thuận tiện an ủi vài câu.
Tống Nghị Quốc lau nước mũi, nước mắt lại trào ra, khóc được một lúc mới nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn con gái, giọng điệu thăm dò có vẻ không chắc chắn: "Nha đầu đang cho gà ăn trong sân kia là con sinh à?"
Nghe vậy, Tống Duẫn Hành cũng ngước mắt, trầm mặc nhìn sang chị gái.
Tống Duẫn Hành mím môi không đáp, mí mắt hơi rũ xuống, ý cười nơi đuôi mắt còn chưa tan đi.
Sau khi trở lại thành phố, Tống lão gia thỉnh thoảng lại gọi điện cho Tống Duẫn Thư, tình cờ hỏi một chút về tình hình của Khương Tri, quan hệ giữa cha và con gái mơ hồ có chút xóa bỏ những hiềm khích lúc trước.
Vì mong người nhà họ Tống có thể tiếp nhận Khương Tri, nên từ lâu Tống Duẫn Thư đã gửi ảnh của cô bé cho em trai mình, trong đó không thiếu những hình ảnh bằng khen của Khương Tri những năm gần đây, rõ ràng là có ý khoe tài.
Ban đầu Tống Duẫn Hành không bận tâm lắm, sau đó nhìn những bức ảnh kia được gửi tới từng tấm từng tấm không rời, mắt gần như là muốn hoa lên.
Có lúc ông cụ cũng sang xem một chút, nhưng Tống Duẫn Hành cất kĩ những bức ảnh chụp riêng của Khương Tri, không cho bất kì ai xem.
Có lần Y Y chạy tới phòng ngủ của anh tìm đồ, không tìm được đồ nhưng lại nhanh mắt chú ý tới khung ảnh mà chú nhỏ đặt trên giá sách. Lá gan của cô nhóc rất lớn, lập tức cầm bức ảnh tới hỏi anh có phải là bạn gái hay không. Tống Duẫn Hành quát trẻ con thì biết cái gì, trực tiếp túm cổ cô nhóc ném ra khỏi cửa, đặt khung ảnh lại chỗ cũ.
Sau đó Tống Duẫn Thư gọi điện thoại nói cho anh biết, thứ đáng giá nhất trong nhà đã đổi từ gà thành vài chú dê rồi.
- ------------------
Một năm này không dài cũng không ngắn, Tống Duẫn Hành cứ tưởng rằng lần gặp mặt tiếp theo của mình và Khương Tri có lẽ còn phải chờ rất lâu. Nhưng lần này bỗng nhiên xảy ra động đất, hai người mới có lần thứ hai gặp mặt.
Hồi ức ngắn ngủi vụt qua, đáy mắt Tống Duẫn Hành hàm chứa ý cười, đôi mắt đen sẫm nhìn chằm chằm bức ảnh trong tay, bỗng nhiên cong môi khẽ cười một cái.
Tác giả có lời muốn nói:vốn định sẽ để nữ chính chưa đủ tuổi trưởng thành, nhưng vì nam chính nhất kiến chung tình với nữ chính, nếu như nữ chính còn nhỏ tuổi thì tôi sợ sẽ bị chụp mũ là nghiện "tình yêu với trẻ nhỏ", vì thế nên đã để nữ chính trưởng thành rồi.
Tình cảm của nam chính dành cho nữ chính có một phần là nhất kiến chung tình, còn có một phần khác là hiểu rất rõ về nữ chính, vì thế nên tuyến tình cảm của nam chính không được coi là quá đột ngột đâu nhỉ T^T
Editor cũng nói một chút:Vài chương đầu mạch truyện khá chậm, từ chương sau trở đi Tống đại ca bắt đầu từ từ tấn công =))