[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư
Chương 117 : Cao thủ cô quạnh
Ngày đăng: 18:51 24/08/19
Cố Phi rất khiêm tốn đi lên trước, ôm quyền hướng về đối phương nói: "Mời!"
Đây là quyền lễ theo thói quen cũ của những người chuyên môn nghiên cứu võ thuật như Cố Phi mới có, ở trong game online người chơi lấy đâu ra nói những thứ lễ tiết này? Đạo tặc bên kia lỗ mũi hừ hừ một tiếng, cũng cất bước đi lên.
Trong tay không cầm chủy thủ, vẫn xách một cây côn gỗ thôi.
Đạo tặc lên cấp 36 thì nắm giữ kỹ năng "Muộn Côn", tên như ý nghĩa, chính là trong tay phải cầm một cây gậy mới có thể thi triển được. Chỉ có điều nói thật thì, hiện nay Đạo tặc đã có kỹ năng kết hợp, "Muộn Côn" ở trong PK đơn cũng không có giá trị thực chiến.
"Muộn Côn" và "Bối Thứ" như nhau, là phải ở đằng sau địch nhân thi triển kỹ năng. Mặc dù "Muộn Côn" Thành công phóng ra, kế tiếp sẽ chọn kỹ năng công kích, nhất định vẫn là thương tổn lớn nhất "Bối Thứ".
Đó là lí do mà bạn nhất định phải nghiên cứu tâm lý người chơi.
Không dùng "Bối Thứ" mà dùng "Muộn Côn", phần lớn đều có lòng khinh địch cùng với ý khoe khoang bản thân mình.
Thử nghĩ một "Muộn Côn" có thể làm đối phương choáng váng năm giây, sau đó bận tối mắt mà vẫn thong dong xoa hai tay, lại móc ra chủy thủy đâm tới một cái "Bối Thứ", nhìn dáng vẻ có bao nhiêu thoải mái dễ dàng? Trò đùa PK hăng hái thế này, thì là người khác lĩnh hội không tới, tối thiểu là trong lòng mình thoải mái.
Bây giờ Đạo tặc kia nghĩ bị Cố Phi khinh bỉ, càng quyết tâm dùng loại thủ đoạn dư thừa này, tới tiến hành khinh bỉ một lần trả lại với Cố Phi.
Thái độ Cố Phi trở nên nghiêm túc đoan chính hơn. Lặng lẽ cởi xuống kiếm Ám Dạ Lưu Quang phía sau.
"Sử dụng kiếm?" Đạo tặc trong lòng âm thầm tính toán một chút. Vầng sáng của kiếm Ám Dạ Lưu Quang khiến người ta nghĩ không phải là hàng tầm thường, nhưng Đạo tặc và người khác dùng Giám Định Thuật, cũng không xem ra thuộc tính của kiếm Ám Dạ Lưu Quang là gì, cũng chỉ có thể lẩm bẩm suy tính trong lòng chút.
Cố Phi lúc này đã không phải là tay mơ mới sinh nữa, Giám Định Thuật cũng học qua, bình thường ra hình ra dáng dùng một chút, tích lũy hơn một tháng. Hiện tại cũng đã lên cấp 8.
Mặc dù ở trong đông đảo người chơi cũng chỉ là trình độ bình thường, nhưng cuối cùng cũng không phải là một chút phòng ngự giám định đều không có. Không đến mức dưới một cái Giám Định Thuật của người ta mà chịu thiệt đầy mình.
Những vật bình thường mà Giám Định Thuật xem ra khó có thể so với việc giám định những đồ cao cấp, đây là quy luật quy luật cơ bản. Đó là lí do mà dưới Thuật Giám Định, y phục và kiếm của Cố Phi từ đầu đến cuối không có bị bộc lộ ánh sáng, đây cũng không phải là tình cờ.
"Có thể bắt đầu chưa?" Đối phương nửa ngày không thấy động tĩnh thêm, Cố Phi hỏi một chút.
"Tới!" Tên Đạo tặc kia thực sự là gian xảo, vừa trả lời Cố Phi, vừa bước dài một bước vọt tới trước mặt Cố Phi. Kỳ thực Đạo tặc và Pháp sư PK rất đơn giản. Liền muốn nhanh chóng có biện pháp áp sát trước người, cầm chủy thủ gọt mạnh qua là được.
Chỉ cần có thể dây dưa lấy Pháp sư không thoát thân ra được, công kích bình thường đều đủ rồi.
Nhưng bởi vì Đạo tặc này đang cầm là gậy gộc, không dùng Muộn Côn không được, vì thế mà thêm một trình tự nữa, tên đó cần đi vòng qua phía sau Cố Phi trước hết. Chỉ thấy tên đó bắt đầu bước xa, vòng vèo tiếp theo, tẩu vị mau lẹ đặc biệt lả lơi.
Lướt qua nhanh chóng tới phía sau Cố Phi.
"Phản ứng quá trễ đấy!" Đạo tặc đắc chí, nghĩ trận chiến này cực kỳ dễ dàng.
Cố Phi quả thực chưa phản ứng, ngay cả kiếm cầm ở trên tay chưa từng động. Vẫn như cũ duy trì tạo hình hai tay chống kiếm trên mặt đất, ở giây phút Đạo tặc bay tới phía sau hắn kia, hắn chỉ giật giật khóe miệng hoàn thành một lần ngâm xướng: "Kháng Cự Hỏa Hoàn. Ra!"
"Đã quá muộn!" Trong lòng Đạo tặc suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới pháp thuật phòng ngự đó của Pháp sư, noi theo kế hoạch đã định ăn chắc một côn này của tên đó.
Một thanh âm "Phốc" vang lên, là âm thanh vòng lửa đốt đến trên thân Đạo tặc kia. Tiếp theo Cố Phi cũng là đi vị, nhảy hai bước nghiêng vào phía trong.
Muộn Côn của Đạo tặc đâm vào khoảng không, lập tức cảm thấy cảm giác trống rỗng của thân thể cái loại sinh mạng thoát đi có chút quá mãnh liệt, vừa nhìn HP, sợ giật cả mình. Lại ngẩng đầu, Cố Phi sau khi rời hai bước thuận thế xoay người một cái, đang cười híp mắt nhìn tên đó: "Có thể chứ?"
Đạo tặc há to miệng hồi lâu không có trả lời.
Dưới con mắt khán giả càng nhìn không ra, chẳng biết hai người này vì sao đột nhiên thì ngừng.
Đạo tặc ngây người một lát. Lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Một lời không nói, lặng lẽ đi trở về phe mình.
Cố Phi thu Kháng Cự Hỏa Hoàn, cũng trở về chính giữa bọn con gái. Hai phe đội ngũ mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau cùng kêu lên hỏi: "Làm gì vậy hả?"
Đạo tặc xấu hổ chưa mở miệng, Cố Phi cũng chỉ là lãnh đạm đáp lại: "Đánh xong rồi!"
"Đánh xong?" Một đống người ngạc nhiên.
"Người nào thắng?" Cái này là vấn đề mấu chốt.
Vẻ mặt Đạo tặc đau khổ, Cố Phi cười cười, câu trả lời không nói cũng rõ.
"Khi nào đánh?" Lúc này mọi người mới bắt đầu tìm ngọn ngành của chuyện.
"Anh chừng nào thì xuất thủ hả?" Một cô trong đám con gái hỏi Cố Phi như vậy.
"Cậu lúc nào thì bị đánh?" Một người trong đám đàn ông bên kia hỏi tên Đạo tặc.
Đáp án đều là giống nhau: "Không thấy bị đốt một chút hay sao?"
"Đốt? Kháng Cự Hỏa Hoàn? Vậy cũng coi là đốt?" Phản ứng mọi người cũng là nhất trí.
"Máu tôi đã đỏ!" Mặt đạo tặc như màu vàng đất. Sinh mệnh trong Thế Giới Song Song bình thường biểu hiện là màu xanh biếc, hạ thấp quá nửa thay đổi màu vàng. Xuống tới một phần mười biến đỏ. Thông thường máu vàng thì sẽ cân nhắc đường lui.
Chờ máu biến đỏ, 90% đã khó thoát khỏi cái chết.
"Không thể nào? Kháng Cự Hỏa Hoàn? Đốt một lần máu liền đỏ?" Có người không tin.
"Mày đi để tên đó đốt thử xem!" Trong lòng Đạo tặc còn buồn bực vấn đề này mà! Khổ nổi không có cách gì giải thích. Tâm tình thật không tốt.
Phía bên kia bắt đầu nghi ngờ quan sát đàn con gái: "Không phải là có người ở bên động tay động chân đấy chứ?"
"Này! Thua lại muốn bày trò vô liêm sỉ hả!" Các cô phản bác. Tuy rằng các cô ấy cũng rất buồn bực, nhưng các cô ấy đúng là phương giành thắng lợi, Cố Phi vừa là người một nhà nữa, lúc nào hỏi cũng được, không vội ở nơi này dùng giây phút nào.
"Kháng Cự Hỏa Hoàn có thể đốt người thành máu đỏ, đổi lại là các cô thì ai tin hả?" Đối phương nói.
Bọn con gái tuy là trong đáy lòng tất cả đều không tin, nhưng lúc này lại lời lẽ nhiều người đều giống nhau: "Chúng tôi đều tin." Con gái bất chấp lý lẽ bảo vệ thật rất đáng sợ.
Đám con trai nhất thời ngậm miệng không trả lời được, bàn về PK thì bọn con trai phần lớn chiếm thế thượng phong. Bàn về cãi nhau mà nói, ài, nếu mà bạn cãi nhau với con gái, cũng sẽ bị chỉ trích vì không có phong độ, cho nên không cần thiết khổ công ở phương diện này.
Lúc này thì có tráng sĩ đi ra, chỉ vào Cố Phi nói: "Chú mày đốt tao thử một lần xem, tao muốn xem có thể đốt bao nhiêu máu."
Bọn con gái cổ vũ Cố Phi: "Đốt hắn. Đốt hắn."
Cố Phi quét mắt nhìn hắn một cái nói: "Đợi lát nữa."
"Để làm chi? Không dám rồi? Còn phải tìm người đồng thời diễn kịch cùng mày đúng không?" Đối phương đắc ý, cho rằng đạp trúng cái đuôi của Cố Phi.
"Kỹ năng CD*." Cố Phi đồng tình nhìn tên đó, không ngờ trong trò chơi này lại còn có người không có kiến thức về game online hơn mình.
(*CD: cold-down, thời gian làm lạnh)
Sau một lát kết thúc làm lạnh kỹ năng, Cố Phi một lần nữa xuất trận. Đối phương vô ngực, lớn tiếng nói: "Đến đây đi, tao xem mày đốt bao nhiêu." Cùng lúc cảnh giác quan sát bọn con gái: "Ai cũng đừng nghĩ gian lận à, mắt tôi là sáng như tuyết."
Bọn con gái nhao nhao tỏ vẻ xem thường.
"Trận này tôi thắng, ngày mai các anh cũng không được trở lại gây phiền." Cố Phi cảm giác mình không thể bày ra uổng phí ở nơi này.
Người này ngẩn ra. Ngoảnh đầu lại đưa mắt nhìn tìm ý kiến đồng bạn.
Mấy người bàn tán một chút, độ lượng gật đầu.
"Kháng Cự Hỏa Hoàn, ra!" Cố Phi dứt khoát, vẫy gọi vòng lửa, vọt tới trước người đối phương. Người nọ còn không có phản ứng kịp, Cố Phi đốt xong lui ra, vòng lửa đã thu về. Kháng Cự Hỏa Hoàn là kỹ năng duy trì liên tục hao tổn lam, đối với Cố Phi mà nói là tiêu hao thật lớn.
"Thế nào?" Những người khác căng thẳng hỏi.
Người này liếc nhìn sinh mệnh. Mừng rỡ: "Hoàn toàn không có đỏ, ngay cả biến vàng còn phải thiếu chút nữa, ranh con nhà mày quả nhiên giả thần giả quỷ."
Những người khác nghe lời này của hắn sắc mặt đã trắng bệch, Cố Phi thản nhiên nói: "Sinh mệnh của anh bạn cao, lại có thêm cả phòng phép. Đương nhiên đốt không đỏ được." Trong bụng nói thầm: Người này quả nhiên còn không có kiến thức hơn mình.
Ngược lại không phải là người này thật không có kiến thức, chẳng qua là quá mức chuyên tâm, không để mắt đến những nhân tố khách quan tồn tại mà thôi. Bây giờ phản ứng kịp, cũng bị giật mình không nhỏ. Đúng như theo lời của Cố Phi.
Hắn là Ciến sĩ thiên về thể chất, hơn nữa trên người có mang trang bị phòng phép, cũng là một kỹ năng có thể đốt đỏ Đạo tặc, ở trên người hắn cũng là trình độ như thế. Nhưng với tư cách Kháng Cự Hỏa Hoàn mà nói, đã là cũng đủ biến thái đến chắt lưỡi.
Người này lặng lẽ lui về trong đội, nói thầm cùng đồng bọn.
Trọng Sinh Tử Tinh bên này, vừa chúc mừng thắng lợi cũng không muộn, vừa đã chuẩn bị bắt đầu luyện cấp. Nhưng nhìn trái nhìn phải. Lại nhìn không ra đối phương có ý tứ muốn rời đi. Lạc Lạc nói chuyện: "Các vị, các anh không phải có thể rời khỏi rồi sao?"
"Rời đi? Ai nói chúng ta muốn rời khỏi?" Đối diện có người nói.
"Đểu giả, quá vô lại, làm sao giở thói côn đồ như thế hả!" Các cô gái trách mắng.
Phía bên kia vẫn mặt không đỏ tim không đập mạnh: "Mỹ nữ à, ý của chú em bên này chỉ là coi trận đấu vừa nãy như tỷ thí, nếu tỷ thí sẽ phân người thắng bại, các cô cho là người của chúng tôi sẽ ở mức độ máu đều không vàng liền chịu thua buông tha cho việc tranh tài sao?"
"Nguỵ biện!"
"Đểu giả!"
"Không biết xấu hổ!"
Bọn con gái không ngừng ồn ào, Cố Phi đầu cũng đau. Vội vàng ra trận: "Vậy hãy nhanh ra đi. Đánh xong chuyện."
"Không thành vấn đề." Đối diện đáp, chiến sĩ ban nãy một lần nữa xuất trận.
Trải qua hội nghị nghiên cứu ngắn ngủi. Phía bên kia vẫn nhận định như cũ thương tổn của Kháng Cự Hỏa Hoàn không thể nào có loại trình độ này, suy đi nghĩ lại, đã nghĩ kiếm cực phẩm trong tay Cố Phi có thể là vấn đề mấu chốt.
Hơn nữa nhiều lần giám định y nguyên không thấy thuộc tính kiếm này, để cho người ta càng cảm thấy khó lường.
Không ai nghe nói qua kiếm có pháp thuật thương tổn, lại không người sẽ nghĩ tới trong tay người chơi lúc này xuất hiện trang bị vượt mức quy định như vậy, kết quả cuối thảo luận, mọi người nhất trí cho rằng: "Kiếm của tên kia nhất định là chứa một thuộc tính cường hóa Kháng Cự Hỏa Hoàn cực kỳ, cho nên mới lộ ra vẻ biến thái."
"Sớm biết thừa cơ tên đó vừa thu Kháng Cự Hỏa Hoàn thì tôi đuổi theo, ắt thắng đó!" Chiến sĩ vỗ bắp đùi hối hận.
"Hiện tại biết rồi, cũng không muộn!" Trong đội có người gian xảo cười nói. Ở trong từng đoàn thể, đều phải có một người vai trò quân sư quạt mo như thế.
"Vì sao?" Những người khác nhìn phía tên này.
"Khoảng cách của Kháng Cự Hỏa Hoàn và Toàn Phong Trảm, các anh nghĩ cái nào xa hơn?" Người này nói.
Người này xấu hổ mà cúi đầu.
Mọi người nhất thời hiểu rõ ý nghĩa chủ yếu. Chiêu Toàn Phong Trảm này không hạn chế vũ khí vũ khí bởi vậy khoảng cách thể hiện vô cùng linh hoạt. Vũ khí càng dài chém ra diện tích lại càng lớn.
Miễn là đừng cầm chủy thủ, dùng kiếm một tay bình thường mà nói, thì khoảng cách của Toàn Phong Trảm đã trên Kháng Cự Hỏa Hoàn.
"Toàn Phong Trảm hạ xuống, tên đó còn sống không?" Chiến sĩ nói.
"Quản làm gì? Kỹ năng là để dùng đấy, các cô ấy cũng không có quy định không được dùng." Quân sư quạt mo đáp.
"Có lý có lý!" Mọi người đều nói.
Thế là, liền có một màn trước đấy. Lấy cớ vẫn chưa chịu thua, đề xuất đánh lại một trận.
"Không sao, đánh lại một trận thì một trận, rất nhanh thôi." Cố Phi trấn an bọn con gái.
Chiến sĩ ra sân, gắng hết sức cầm trọng kiếm trong tay hướng về đầu mút chuôi kiếm. Nghe đồn đây là bí quyết tăng thêm khoảng cách của Toàn Phong Trảm.
Chiến thuật Cố Phi như cũ, ngâm xướng xuất ra Kháng Cự Hỏa Hoàn, lập tức chủ động tới gần chiến sĩ.
Những người khác càng cảm thấy Cố Phi chỉ có một chiêu này ngon, nếu không thì nào có pháp sư của Pháp sư nào chủ động xuất "Kháng Cự Hỏa Hoàn" ra áp sát người ta chứ?
Chiến sĩ tính sẵn trong lòng, khí định thần nhàn*. Nhưng tốc độ Cố Phi tới gần cực nhanh lại làm cho tên đó rất đỗi bất ngờ, vội vã sốt ruột bận rộn vung ra Toàn Phong Trảm.
(*气定神闲 - Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.)
Nhưng tiêu chí bắt đầu sử dụng Toàn Phong Trảm bị đáy mắt Cố Phi thu lại, mới nhìn trong lòng còn ngẩn ra. Bởi vì hắn không nghĩ tới đối phương sẽ dùng đến Toàn Phong Trảm. Chiêu này hạ xuống, Pháp sư 80% bị mất mạng tại chỗ. Và bốn từ thủ hạ lưu tình vừa nói thật quá mâu thuẫn.
Do dự một chút, Cố Phi còn lấy ánh mắt và tư duy võ học rất cao sâu phán đoán đối phương lần này có phải hư chiêu hù dọa hắn hay không. Nhất niệm chi gian*, gió lốc cuốn tới, trong đám cô gái truyền đến tiếng thét chói tai.
(*Nhất niệm chi gian – 一念之间 – Một ý niệm.
Thoạt nhìn thì một ý niệm không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng chỉ đơn giản một câu nói này cũng có thể trở thành một đề văn ở bên Trung. Về cơ bản đây là một tư tưởng của con người, một mạch suy nghĩ có thể tạo nên bước ngoặt cuộc đời của họ. Bắt nguồn từ Phật giáo, theo Phật giáo, tốt xấu, thiện ác, phúc họa, giàu nghèo đều ở tại “một ý niệm”/(chấp niệm).
Trong cuộc sống hiện đại, thì tùy vào trường hợp mà nhất niệm chi gian sẽ được hiểu khác đi một chút. Mình nhấn mạnh từ một chút là bởi vì nó không di dịch nhiều lắm so với nghĩa gốc. Ví dụ, khi có một người nói: “Yêu hay không yêu, đều là nhất niệm chi gian“. Nó ám chỉ cách nghĩ của một người, đứng trước muôn vàn luồng tư tưởng khác, chỉ cần một suy nghĩ quyết định cuối cùng sẽ thay đổi toàn cục.
Tuy nhiên cũng có rất nhiều rất nhiều trường hợp khác và cách hiểu khác. Nên có thể tùy biến.)
Tới thực sự! Cố Phi vội vàng giơ kiếm tận dụng triệt để, mượn lực bắn ra ngoài. Trong lòng đã nổi giận, đây là phía bên kia rõ ràng không chuẩn bị nương tay nữa.
Nếu không phải là Cố Phi bây giờ cấp 39, tốc độ lại có tăng lên, nếu dùng tốc độ cấp 30 xuất thủ, mới vừa rồi do dự một chút phải ở một chiêu này bị một vố đau rồi. Thực sự là thua thiệt vì bản thân thành thật như thế. Luôn luôn dùng Kháng Cự Hỏa Hoàn để cho bọn họ biết khó mà lui.
"Hỏa cầu, bắn!" Chiêu Hỏa Cầu của Cố Phi ném qua.
Chiến sĩ rất là bất ngờ khi Cố Phi ở trước Toàn Phong Trảm cư nhiên hành động như thế, đối với một quả cầu lửa ngược lại xem thường.
Ở trong Thế Giới Song Song, có một danh từ riêng kêu là "Phán định".
Kỹ năng tương đồng hoặc là bất đồng cùng lúc thi triển, xảy ra va chạm. Lúc này làm sao hai bên thương tổn hai bên, chính là do "Phán định" Này tới quyết định.
Chẳng hạn như một kiếm công kích bình thường mà có năng lực đánh tan Hỏa Cầu, liền có thể nói là công kích bình thường đó "Phán định" trên Hỏa Cầu Thuật. Hai cái chạm vào nhau, công kích Hỏa Cầu Thuật gần như vô hiệu hóa.
Đương nhiên quy tắc phán định cũng không đơn giản như vậy. Ngoại trừ số liệu kỹ năng ra, thuộc tính nhân vật, tốc độ công kích, thương tổn lớn nhỏ đều có thể ảnh hưởng kết quả phán định.
Bất quá tổng hợp lại hết thảy nhân tố trên đây, Toàn Phong Trảm của Chiến sĩ không thể nghi ngờ có thể xưng là một kỹ năng phán định tương đối mạnh mẽ.
Đó là lí do mà một Hỏa Cầu này của Cố Phi cũng không phải là tùy tiện ném ra.
Toàn Phong Trảm lúc nào cũng tận dụng triệt để để phòng ngự dùng theo một nguyên lý, Hỏa Cầu này của Cố Phi cũng là suy tính thời cơ tốt, định bụng lợi dụng kẽ hở nhỏ bé này phá bỏ Toàn Phong Trảm. Theo quy tắc trên đây mà nghĩ, Cố Phi là người có thể ăn chắc thời cơ chính xác như thế.
Là mưu tính tránh va chạm giữa Hỏa Cầu Thuật và Toàn Phong Trảm, như vậy thì căn bản cũng không cần trải qua một lần "Phán định".
Tiếc nuối rằng Hỏa Cầu vừa rồi vẫn bị Toàn Phong Trảm đánh tan.
Dưới suy tính của Cố Phi, vẫn không thể nào vòng qua "Phán định", bởi vì Toàn Phong Trảm có mang theo tất cả luồng không khí nó sinh ra nghiễm nhiên cũng ở quy tắc phán định đấy, Hỏa Cầu yếu ớt, cư nhiên không địch lại luồng khí kia, vừa mới bay tới, lập tức đã bị xé thành mảnh nhỏ.
Cố Phi cũng không nổi giận. Trong lúc bất chợt lại hắn bắt đầu sinh một ý niệm khác trong đầu. Đang chuẩn bị chiêu Hỏa Cầu nữa, đối phương lại ngừng tay.
Người này mắt thấy Cố Phi cách khá xa. Toàn Phong Trảm đã không thể chém tới, hiển nhiên sẽ không ngu ngốc tiếp tục.
Chứng kiến Cố Phi bị văng ra xong cũng đã thu Kháng Cự Hỏa Hoàn, lập tức nghĩ đó là một cơ hội tốt để truy kích, vội vã thu Toàn Phong Trảm, sải bước đi cận thân Cố Phi. Trong mắt tên đó, Cố Phi không có Kháng Cự Hỏa Hoàn chỉ có thể là thịt cá trên thớt.
Cố Phi đang chuẩn bị lại làm thực nghiệm mà! Đối với hắn việc đột nhiên thu Toàn Phong Trảm cảm thấy vô cùng lấy làm tiếc. Chẳng qua nhìn tên kia sải bước gần người, ngược lại cũng hợp ý mình. Không lùi mà tiến tới, cực nhanh tiến lên đón.
Chiến sĩ còn sợ Cố Phi chạy vòng vòng kéo dài thời gian chờ kỹ năng Kháng Cự Hỏa Hoàn làm lạnh, vừa nhìn hắn cũng tiến lên đón, đương nhiên vui mừng quá đỗi.
Hai người chính là đều ôm loại tâm tình sục sôi này gặp nhau, Chiến sĩ dẫn đầu xuất thủ trước, mắt thấy cách Cố Phi còn có cự ly ba bước thì rống to một tiếng, sử dụng ra kỹ năng "Xung phong".
Chiến sĩ thân mình chậm chạp, tốc độ kỹ năng lại không phải như vậy. Nhưng ở trong mắt Cố Phi tốc độ kỹ năng này mau hơn nữa cũng không dùng được, bởi vì dấu hiệu xuất thủ thực sự quá rõ ràng.
Cố Phi trải qua kiếp sống một tháng truy bắt PK, hiểu biết về kỹ năng trong trò chơi rất nhiều chức nghiệp cũng là có chiều sâu khác trước. So với hiểu rõ số liệu, vậy nhất định không bằng bọn Hữu Ca hay Kiếm Quỷ, nhưng nói phán đoán ở trong thực chiến, vậy thì phải cao hơn cả một cấp độ.
Lúc này Chiến sĩ người khom lưng cong mông, địch không ngoài dự định trước của Cố Phi. Nhanh chóng tránh sang bên cạnh, phía bên kia rống to mà vọt tới, dĩ nhiên lại vọt tới khoảng không.
Cố Phi nhanh như tia chớp động thân nâng chân lên tặng một cước trên cái mông tên kia, khoảng cách Xung Phong vốn chỉ khoảng hai thước. Một kiếm vô cùng uy mãnh của Chiến sĩ này ghim đến trên gốc cây đại thụ sau lưng Cố Phi.
Cũng không biết một kiếm đó đâm đến trên cây tính toán thương tổn là thế nào, nhưng thoạt nhìn lực phòng ngự cây này hết sức yếu ớt, hạ một kiếm này cư nhiên thọc xuyên nó.
Lúc này trong lòng Chiến sĩ kêu to hỏng bét, bởi vì tình tiết trước mặt ở trong rất nhiều cảnh tượng võ hiệp đều gặp: Đâm vào quá sâu, liền không rút ra được.
Quả nhiên, hai cánh tay dùng sức, kiếm kia vẫn là không nhúc nhích. Cố Phi bấy giờ đánh giết đến, cũng không thả pháp thuật. Đi vòng qua cạnh sườn hét lớn một tiếng, hai tay vung kiếm Ám Dạ Lưu Quang liền chém xuống.
Tình cảnh PK kiểu vầy là ngàn năm một thuở mới thấy, Chiến sĩ chưa bao giờ cân nhắc qua trong PK nếu như đối phương có thể đem cánh tay mình chặt xuống như thế nên làm cái gì bây giờ.
Không nghĩ nhiều, dĩ nhiên là dựa vào phản xạ có điều kiện. Huống hồ trò chơi thiết kế chân thật như thế, Chiến sĩ căng thẳng, vội vàng rụt tay lại lui về phía sau.
Nếu quả thật Cố Phi muốn chém, tên đó là tuyệt đối tránh không qua, vừa bổ đó chính là hù dọa. Vừa nhìn đối phương buông tay thụt lùi, trong lòng cười thầm.
Chiến sĩ không có vũ khí, so với Pháp sư còn không bằng.
Pháp sư tay không vẫn như cũ còn có thể dùng kỹ năng mà! Chiến sĩ không còn vũ khí, Xung Phong, Toàn Phong Trảm gì thì đều không thi triển được.
Huống chi, đồ của mình còn cắm trên đấy! Nếu một không nhanh đi nhặt. Bị người khác lấy thì sao? Bị hệ thống cà mất làm sao? Dính ở trên cây luôn thì làm sao bây giờ?
Tâm trạng Chiến sĩ lo lắng, Cố Phi lại không nể mặt, kiếm tiếp tục chém tới.
Trong tay không có vũ khí, Chiến sĩ lập tức cũng mất ý thức PK. Nhìn vũ khí của đối thủ đánh giết đến, hoàn toàn không biết làm sao chống đối, chạy trối chết. Trong miệng còn đang kêu to: "Kiếm, kiếm của tôi! Mau giúp tôi cầm thanh kiếm về."
Mấy người đồng bọn ngây ngốc đi giúp tên đó rút kiếm, Cố Phi tiếp tục đuổi theo tên đó chạy ở trong giữa sân, toàn bộ nhanh nhẹn lại đeo đôi giày cực phẩm, đuổi theo Chiến sĩ thực sự là một chút lo lắng cũng không có. Cố Phi một lần lại một lần thọt phía sau lưng của hắn, trong miệng chất vấn: "Đỏ chưa. Đỏ chưa!"
"Cái gì đỏ chưa? Cái gì đỏ không?" Chiến sĩ kêu to.
"Máu đỏ không, máu đỏ chưa?" Cố Phi tiếp tục chọt.
"Nhanh nhanh!" Chiến sĩ rống to hơn.
"Đỏ thì nói." Cố Phi vừa đâm vừa nói.
"Đỏ một chút!" Chiến sĩ lập tức nói.
Kiếm Cố Phi vẫn như cũ ở để ở trên lưng hắn, lại không đâm xuống, hỏi: "Đầu hàng hay không đầu hàng?"
"Đầu hàng, đầu hàng." Chiến sĩ giơ tay.
"Ừ!" Cố Phi đáp một tiếng, thu hồi thanh kiếm lại.
"Kiếm của tao!" Chiến sĩ không để ý bản thân máu đỏ, lập tức đi cứu kiếm của hắn đang cắm ở cây.
"Đây coi là thuyết pháp cái quái gì hả?" Các khán giả đều sắp sụp đổ, đặc biệt là thành viên đám con trai. Cực kỳ ngỡ ngàng.
"Tên đó nhận thua." Cố Phi bày ra tư thế buông tay đáp.
"Cái này... Cái này... " Vẻ mặt của một đống người hết sức thống khổ. Đến khi Chiến sĩ giải cứu kiếm xong, mới giậm chân cả giận: "Chúng ta ngày mốt trở lại." Ở trong mắt tên đó xem ra. Trận này thua cũng quá ngẫu nhiên.
Xung Phong vọt tới trên cây, kết quả kiếm kẹt trong cây không rút ra được, có chuyện khéo như thế sao? Chiến sĩ không có vũ khí, bị Pháp sư người ta cầm kiếm đâm đến đầu hàng, quá mất mặt. Mọi người tức tối bất bình rời đi.
"Đi thong thả nha!" Cố Phi phất tay hướng bóng lưng bọn họ.
Bọn con gái sớm đã cười loạn cả đám, Lạc Lạc bắt đầu khen ngợi Cố Phi: "Thật sự có tài."
"Bình thường, bình thường." Cố Phi cười cười. Dáng vẻ nhẹ nhõm giải quyết một trận PK hung bạo, đây là tư thế trâu bò bao nhiêu người chơi theo đuổi.
Chẳng qua là cảnh giới của Cố Phi có phần quá cao, lợi dụng địa hình, sau đó một cước canh vừa đúng, mấy nguyên nhân kết hợp lại với nhau, người bình thường căn bản nghĩ không ra đây là cố ý gây nên.
Hơn nữa lúc kiếm kẹt trong cây nhổ không ra, mục đích chân chính che giấu ở đó không ai nhìn ra, tất cả mọi người đem mọi thứ xảy ra trước đó coi như là là trùng hợp.
Xướng ra vở kịch hay không người hiểu được mà tán thưởng, sự quạnh quẽ ấy của những cao thủ, ai lại có thể hiểu rõ?