[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư
Chương 128 : Buồn nôn
Ngày đăng: 18:51 24/08/19
Các cô gái bên Lạc Lạc kia còn chưa bắt đầu gọi, Cố Phi và Ngự Thiên Thần Minh cũng không nóng nảy, hai người lắc lư chậm rãi lên đường.
Lần này Cố Phi tuyệt đối là giúp Ngự Thiên Thần Minh việc lớn, Ngự Thiên Thần Minh ôm tâm trạng dù thịt nát xương tan cũng phải báo đáp, lại không biết biểu đạt ra sao, dọc theo đường đi nói chuyện cũng có chút không được tự nhiên.
“Thoải mái đi, bạn nhỏ Ngự Thiên.” Cố Phi tiến lên an ủi chuyên nghiệp.
Ngự Thiên Thần Minh gật đầu.
Hai người trong lúc nói chuyện đã đến cửa vào quán rượu cổng đông. Giương mắt nhìn thấy, Lạc Lạc, Phiêu Lưu bọn họ đã đến. Thấy Cố Phi thì lập tức vẫy tay với hắn. Lạc Lạc cảm thấy kinh ngạc: “Hôm nay tích cực thế, vầy không giống anh chút nào, Thiên Lý!” Vừa nói vừa dùng Hồi Phục Thuật sờ rồi một cái.
“Cô có thể đổi cái khác mới mẻ không?” Cố Phi nói.
“Cái khác quá hao lam.” Lạc Lạc cười, ánh mắt rơi xuống trên người Ngự Thiên Thần Minh, “Em trai Ngự Thiên cũng tới rồi!” Nói xong cũng dùng Hồi Phục Thuật cho Ngự Thiên Thần Minh một chút.
Nhưng phản ứng bên này cực kì khác biệt. Khuôn mặt Ngự Thiên Thần Minh trưng ra cái vẻ hưởng thụ: “Ừm, đã đến. Chị Lạc Lạc.”
Cố Phi thiếu chút ói ra, thằng nhóc này cũng quá đắm mình trong trụy lạc. Nhớ đến năm người trong dong binh đoàn ai mà không lớn hơn cậu ta? Thằng nhóc này như cũ phồng mũi dựng thẳng mắt không thèm nhìn vấn đề tuổi tác, vừa đến trước mặt cô gái liền là tự nhận mình tuổi nhỏ, lấy từ em trai để tự xưng. Một tiếng chị kia, gọi đến cmn tự nhiên.
“Ngự Thiên?” Phiêu Lưu bên kia nghe hai chữ này liền ngẩn ra.
Cố Phi giới thiệu với tên đó: “Ngự Thiên Thần Minh.” Xong xuôi lại giới thiệu cho Ngự Thiên Thần Minh: “Phiêu Lưu, Tả Thủ Tả Ái, Hữu Thủ Tả Soái.”
Mặt đối mặt.
Dưới tình huống bình thường, giới thiệu hoàn tất đôi bên dù cho không có nói “Chào bạn”, cũng ít nhất gật đầu lộ cái khuôn mặt tươi cười.
Nhưng Phiêu Lưu cùng Ngự Thiên Thần Minh bấy giờ, lại như là đánh giá bức người từ trên xuống dưới vậy. Gương mặt hai người kia đều biến hoá biểu cảm bất thường, viết rõ tất cả đều là yêu hận tình cừu nói không bao giờ hết.
Cố Phi vừa định hỏi “Các cậu quen biết sao”, Ngự Thiên Thần Minh đã rút cung cài tên nhảy ra giữa đường: “Phiêu Lưu, đến một trận phân thắng bại đi!”
Cố Phi và Lạc Lạc hoảng hốt mà nhìn hai người này. Phiêu Lưu vuốt trán một cái, không cho là đúng mà cười nói: “Quả nhiên là đứa trẻ con mà!”
“Đến đến, thời gian còn sớm, tôi mời mọi người uống hai chén.” Phiêu Lưu nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Phi và Lạc Lạc vừa hỏi, vừa theo Phiêu Lưu ba người vào quán rượu.
Trên đường phố, một ngọn gió nhẹ thổi qua, một mảnh lá khô cuốn vòng quanh Ngự Thiên Thần Minh rồi mới rơi xuống.
“Con mẹ nó!” Ngự Thiên Thần Minh bị không thèm để ý vừ mắng, cũng vừa xông vào quán rượu.
Năm người kia sớm đã ngồi xuống, Ngự Thiên Thần Minh mặt đen lại, xách cung đi qua.
“Các cậu quen nhau sao?” Cố Phi khó khi lưu lạc đến một trận chiến tuyến với Lạc Lạc, đang tò mò muốn nghe ngóng chuyện người khác.
Phiêu Lưu gật đầu: “Trước đây chơi mấy trò chơi, từng cùng chơi với nhau…” Lời này còn chưa thoả mãn lòng hiếu kỳ của người mà! Nhìn hai người gặp nhau liền giương cung bạt kiếm thế kia, chơi, nhưng khẳng định chơi chẳng thoải mái.
Cố Phi suy nghĩ một chút cũng hiểu, Phiêu Lưu là một cao thủ pháp sư, Ngự Thiên Thần Minh trước đây cũng luôn luôn là pháp sư. Trong game online này thường bầu chọn vị trí số một mà, loại hư danh số một này tranh đến tranh đi. Hai người kia chắc là loại quan hệ này.
Đang nói chuyện, Ngự Thiên Thần Minh đã đến đây. Phiêu Lưu hiện đang gọi rượu với NPC: “Cho năm ly rượu.” Nói xong quay đầu thấy được Ngự Thiên Thần Minh, nhướng nhướng lông mày, lấy giọng điệu hỏi dò với Ngự Thiên Thần Minh mà nói: “Gọi cho cậu một ly nước trái cây?”
Đây thể hiện rõ là giễu cợt tuổi tác của Ngự Thiên Thần Minh, Cố Phi cùng Lạc Lạc nhìn nhau mỉm cười.
“Tao giết mày!” Ngự Thiên Thần Minh quả nhiên bị chọc giận.
“Này… Chỉ đùa một chút thôi. Đừng trẻ con như vậy, mau ngồi.” Phiêu Lưu không cho là đúng.
Ngự Thiên Thần Minh tự nhiên không chịu dễ dàng bỏ qua, ầm ĩ muốn cùng Phiêu Lưu quyết đấu.
“Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút…” Cuối cùng vẫn là Cố Phi khuyên nổi cậu ta. Nếu đổi lại vào lúc trước, ngay cả Cố Phi khuyên cũng sẽ không cho tác dụng mấy, nhưng hiện tại Ngự Thiên Thần Minh nhận ân tình của Cố Phi, đang chưa thể hồi báo đây. Lời Cố Phi nói, cậu ta làm sao lại có thể không cho mặt mũi? Lúc này mới bình tĩnh bỏ qua.
Phiêu Lưu trái lại thì có chút bất ngờ. Hắn và Ngự Thiên Thần Minh đích thực quen biết rất lâu, mặc dù trước đây trong game online không có trao đổi mặt đối mặt như thế, nhưng tính tình mỗi người cơ bản có thể phản ánh ra. Trong ấn tượng của Phiêu Lưu về Ngự Thiên Thần Minh, cũng không thể nghe người ta nói hai câu liền sẽ an tĩnh lại. Thiên Lý Nhất Túy này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Phiêu Lưu nhịn không được càng chú ý Cố Phi. Không cẩn thận chút mà thôi, lại càng đem Ngự Thiên Thần Minh làm như không thấy một lúc.
Ngự Thiên Thần Minh giận đấy, nóng đấy, rầu rĩ nữa… Cố Phi muốn cậu ta bình tĩnh, đây chẳng qua chỉ là cậu ta nể mặt Cố Phi cố khắc chế, chân chính có thể dời đi lực chú ý của cậu ta, chỉ có đến từ quan tâm của con gái.
Lạc Lạc tỏ ra như một người chị cả mà xoa xoa đầu Ngự Thiên Thần Minh, hỏi hai người: “Các cậu trước đây cùng chơi game online nào thế!?”
Ngự Thiên Thần Minh nói mấy cái danh tự, đều là game online bốc lửa từng rất ăn khách cả một thời.
“Hai người ở trong đấy đánh nhau chắc rất náo nhiệt đi?” Lạc Lạc cười.
“Hừ…” Ngự Thiên Thần Minh, “Em là đánh, còn người nào đó chỉ là bị đánh.” Lời lẽ chứa đầy ý khinh thường với Phiêu Lưu.
Phiêu Lưu xem thường trở lại, cười cười nói: “Đúng vậy, tôi mỗi ngày bị đánh, tôi là đứa chịu ngược đãi…”
Tất cả mọi người đương nhiên cũng đều nghe ra đây là nói trái ý mình. Hai người này kỳ thực đang khinh bỉ lẫn nhau, chỉ là phong cách chiến thuật bất đồng. Ngự Thiên Thần Minh biểu hiện chủ động quyết liệt, mà Phiêu Lưu thì lại là mượn lực đẩy lực, bốn lạng địch ngàn cân*. Không nhạt không mặn thuận miệng mấy câu, để cho Ngự Thiên Thần Minh càng suy nghĩ càng giận, dễ nhận thấy đã biết rõ tính nết Ngự Thiên Thần Minh rồi.
Giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, từ này giọng điệu âm dương quái khí của họ nghe không được thông tin xác thực, đoạn chuyện xưa này, Cố Phi đoán chừng phải đi tìm Hữu Ca nghe ngóng một phen.
Hai người họ bên này đang bưng chén rượu tiếp tục nói móc nhau đến buồn nôn, bọn con gái cũng lục đục đến quán rượu. Ngự Thiên Thần Minh cùng các cô đó là ‘người yêu cũ’, hai ngày không gặp, hỏi han quả thực nồng nhiệt. Phiêu Lưu hôm qua mới cùng nhau luyện qua một buổi, bọn con gái chào hỏi một tiếng, không nói quá nhiều với tên đó cùng Lạc Lạc.
Ngự Thiên Thần Minh bị Phiêu Lưu chọc giận cả buổi, lúc này cuối cùng cũng tìm được điểm hòa nhau một ván, trên mặt trực tiếp liền vặn thành một từ “Sảng khoái”.
“Người đã đông đủ, xuất phát thôi!” Mặc dù cao thủ trong đội ngũ đông đảo, nhưng Lạc Lạc vẫn là đội trưởng. Chỉ bất quá hai ngày nay luyện cấp cơ bản không cần cô đảm đương trách nhiệm vốn có của mục sư. Đến cuối cùng Hồi Phục Thuật tất cả đều dùng để đùa giỡn Cố Phi.
“Này, tôi phát hiện một nơi luyện cấp, tôi cảm thấy nó thích hợp hơn chỗ hôm qua chúng ta luyện.” Đội ngũ ra khỏi cửa thành, Phiêu Lưu liền nói.
“Thật không? Vậy đi xem thôi!” Lạc Lạc nói, bọn con gái cũng đồng thanh trầm trồ khen ngợi.
Cố Phi lại cảm thấy có cái gì không đúng, lúc này Ngự Thiên Thần Minh vì sao không có chạy ra mỉa mai hai câu? Đây không phù hợp tính cách đặc thù của cậu ta nha!
Nghĩ tìm kiếm thân ảnh Ngự Thiên Thần Minh mọi nơi, nhìn đến phía sau lại càng hết hồn, thằng nhóc này cố ý lủi phía sau đội ngũ phía sau, lại đang giương cung nhắm tên về phía trước đây này! Mục tiêu của cậu ta sẽ là ai hiển nhiên khỏi phải nói.
Cố Phi lắc mình lên trên tuyến đường bắn tên mà cậu ta chuẩn bị.
Ngự Thiên Thần Minh vội vàng vẫy tay với hắn, ý bảo hắn nhường đường một chút. Cố Phi thật là vừa bực mình vừa buồn cười, bước xa vài bước vọt tới trước mặt cậu ta đè cungxuống: “Giở trò quỷ gì!”
“Giết chết ổng!” Ngự Thiên Thần Minh nói.
“Đừng điên, hiện tại là đồng đội cùng nhau luyện cấp mà.” Cố Phi nói.
“Giết, nhất định phải giết. Chưa từng nghe qua sao? Không sợ kẻ thù như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, đồng đội như vậy nhất định phải giết chết.” Ngự Thiên Thần Minh nói.
Cố Phi nghe xong lời này, đầu liền nghĩ tới muốn ném một cái Hoả Thụ Thiên Trọng Diễm xuống dưới chân các cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh. Đồng đội xhân chính như heo hiển nhiên không phải là một người, mà là một đàn.
“Được rồi đừng quậy nữa, đều là cao thủ, một đống cô gái cũng nhìn cậu đấy, chú ý hình tượng.” Cố Phi hiển nhiên cũng nắm được tính cách Ngự Thiên Thần Minh về phương diện khác. Lời này vừa nói ra miệng, Ngự Thiên Thần Minh quả nhiên chịu ảnh hưởng. Chợt thấy đang có cô gái chú ý tới trong đám người thiếu đi hai người họ, quay lại nhìn phía bên này, hô to: “Hai ngươi làm gì đó, nhanh lên một chút nha!”
Ngự Thiên Thần Minh vô cùng nhanh nhẹn mà đem nhét cung tiễn trở về túi, vẫy tay với cô ấy: “Đến liền!”
“Đi thôi, đi thôi!” Ngự Thiên Thần Minh nói với Cố Phi, “Tôi sẽ tìm cơ hội khác giết chết ổng.”
“…”
Cười cười nói nói, thoáng chút mọi người đã đến nơi Phiêu Lưu gọi là chỗ luyện cấp. Mọi người quan sát tiểu quái xung quanh, cảm thấy so với hôm qua dường như không có khác biệt gì mấy, rõ ràng cũng là trình độ level 50 thôi.
“Vượt cấp đánh quái.” Trái lại thì Ngự Thiên Thần Minh động dung. Lúc cậu ta mang các cô gái đi luyện cấp, chỉ có thể mang mọi người lăn lộn ở nơi level 40. Mấy lần đơn đấu rồi đoạt địa bàn người ta xong, để cho cậu ta cảm thấy chính mình không hổ là một đời cao thủ.
Nhưng nhìn bây giờ, người ta gia nhập vào đội, lập tức liền kéo đội đến khu luyện cấp 50 vượt cấp đánh quái, cao thấp phân rõ ngay!
Ngự Thiên Thần Minh bên này lại bắt đầu buồn bã thầm thương mình xưa đâu bằng nay, bên kia Phiêu Lưu hiện đang giải thích với mọi người: “Ngày hôm qua tôi suốt đêm thử mọi khu luyện cấp 50. Quái ở đây có tính chống hỏa pháp là thấp nhất, chúng ta luyện nơi này hẳn nhẹ nhõm không ít.”
“Nhưng mà chỗ hôm qua chúng ta vẫn có thể giết sạch sẽ mà. Còn cần tính chống hỏa pháp càng thấp sao?” Các cô nương nhao nhao bày tỏ nghi hoặc. Các cô chỉ là phương diện thao tác game có vẻ nát mà thôi. Cũng không phải người ngốc.
Phiêu Lưu cười cười: “An toàn số một mà! Chỗ đó ngộ nhỡ pháp thuật ai không cẩn thận không có đánh chính xác, rất có khả năng giết không sạch sẽ. Đến nơi này liền có thể yên tâm á!”
Trong lòng bọn con gái vẫn hơi chút nghi ngờ. Trong bụng Phiêu Lưu cũng có chút lấy làm lạ, với kỹ thuật thao tác “Thiên Hàng ngũ hoàn” của các cô, hẳn phải rất thấu hiểu lo lắng loại kia của tên đó chứ! Thế nào còn nghi ngờ?
Phiêu Lưu hiển nhiên không biết, kỹ thuật các cô tuy nát, nhưng ném Thiên Hàng Hoả Luân lại là theo Ngự Thiên Thần Minh chơi những một tháng. Vậy còn phóng không được, thế thì không phải là chỉ là đồng đội như heo, mà trực tiếp là heo.
Bất kể nói như thế nào, chuyện này cũng không phải thứ đáng suy nghĩ sâu xa. Dù sao thì cũng đều giết một đợt, ở đâu đều giống nhau. Nghi ngờ của các cô cũng buông xuống bỏ qua, liền chuẩn bị tản ra luyện cấp.
“Thiên Lý, hôm nay bên này cậu liền vất vả rồi.” Phiêu Lưu nói. Liễu Hạ xem ra hôm qua mệt mỏi không nhẹ, hôm nay cư nhiên không có login.
Cố Phi gật đầu. Dù sao thì Liễu Hạ dẫn ít, có cô ấy hay không có thì cũng không ảnh hưởng gì.
“Mọi người như cũ, chuẩn bị bắt đầu đi!” Phiêu lưu khóe miệng thoáng qua một nụ cười.
“Đợi chút!” Ngự Thiên Thần Minh đột nhiên nhảy ra ngoài.
“Dẫn quái phải không? Thiên Lý anh nghỉ ngơi, để tôi đến…” Ngự Thiên Thần Minh cuối cùng cũng tìm được một dịp báo ân.
————–
*Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh được cả ngàn cân): Một phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền (Đọc trong Wiki thì đây là một chiêu trong Đả cẩu bổng pháp…. Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.