[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư
Chương 132 : Nhân sinh hà Xứ bất tương phùng. [1]
Ngày đăng: 18:51 24/08/19
[1] Nhân sinh hà xứ bất tương phùng. Đây là một vế của hai câu thơ nổi tiếng của TQ: Hữu duyên thiên lý lai tương hội; Nhân sinh hà xứ bất tương phùng (有缘千里来相会,人生何处不相逢), hai câu này người ta có thể đổi vế trước vế sau cho nhau, ý của nó là: trong đời người con người ta thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt.
Nhìn các cô lại đánh mấy đợt quái, Cố Phi hướng Ngự Thiên Thần Minh ngoắc: “Được rồi, hoàn thành của cậu nhiệm vụ đi!”
Ngự Thiên Thần Minh ngẩn ra: “Bây giờ?”
Cố Phi gật đầu.
“Còn chưa luyện cấp xong đâu! “Ngự Thiên Thần Minh nói.
“Tôi không có ở đây cũng không có ảnh hưởng gì mà!” Cố Phi nói.
“Thật ra thì đi, là như vầy.” Ngự Thiên Thần Minh tới kéo Cố Phi qua một bên lén lén lút lút nhỏ giọng nói: “Anh nhìn, nhiều gái đều nhìn đây như vậy, nếu dưới con mắt mọi người tôi giết chết anh, mặc dù là anh đang giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà… nhưng mà… Tôi nhất định vẫn sẽ bị khinh bỉ.”
Cố Phi cười nhạt: “Chú mày yêu cầu còn thật nhiều.”
“Một yêu cầu nhỏ nhoi thôi mà…” Ngự Thiên Thần Minh đáng thương nói.
“Được rồi, tôi sẽ đưa phật đưa đến Tây Thiên, một hồi tìm chỗ không người sẽ giải quyết đi!” Cố Phi nói.
“Cám ơn, người anh em nhé! Người anh em ruột thịt!” Ngự Thiên Thần Minh cảm động khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Hai người trở về đội luyện cấp, Ngự Thiên Thần Minh tiếp tục đi dẫn quái, Cố Phi vô cùng nhàm chán đứng ỳ ở một bên. Lạc Lạc nhiều chuyện Lại lắc lư chạy tới: “Hai người lén lén lút lút lầm bầm cái gì ở đó thế?”
Cố Phi liếc nhìn cô ấy một cái: “Đồng tình thì đứng bên kia đi.”
“Hừ!” Lạc Lạc bị mỉa mai, há miệng hừ một tiếng, trước khi đi còn muốn trả thù bằng cách dùng Hồi Phục Thuật hung hăng cà Cố Phi một lần.
Gì cũng không cần làm, chẳng qua là ở một bên ăn kinh nghiệm chùa, đây là chuyện khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ. Nhưng điều này khác mục đích Cố Phi chơi game một trời một vực. Cố Phi không màng gì đến kinh nghiệm và trang bị, chỉ cần có một sinh vật có phản ứng để hắn luyện quyền cước là được.
Nguyện vọng đơn giản như vậy mà thôi cũng không đạt tới, bạn nói luyện cấp này còn ham muốn gì nữa?
Dáng vẻ Cố Phi đứng ở một bên vẽ vòng vòng kiêm than ngắn thở dài được thu hết vào đáy mắt của mọi người, mọi người không tránh khỏi đều ở đây suy nghĩ: Ông tướng này quá khó hầu hạ đấy, nhìn đáng vẻ của anh ta có vẻ còn rất bất mãn với hiệu suất luyện cấp này.
Đang suy nghĩ, Cố Phi đột nhiên đứng dậy, thở mạnh ra một hơi rồi vung tay lên với mọi người: “Mấy người luyện đi. Tôi qua bên kia đi dạo một chút.”
“Bên kia nào?” Mọi người hỏi, Cố Phi vẫy tay chỉ sang “bên kia”, ngón tay chỉ lung tung một vòng.
“Liền bên kia đi!” Ngón tay Cố Phi qua loa chỉ một hướng, xoay người chạy rồi. Lấy tốc độ kia của hắn, trong vài giây đã biến thành một chấm đen nhỏ trong mắt mọi người.
“Quá nhàm chán, tôi tự luyện đây, xong việc thì kêu tôi.” Cố Phi gữi cho Ngự Thiên Thần Minh một tin nhắn.
Sau đó không nói chuyện nữa, Cố Phi tìm một góc không xa đánh quái một mình. Trong lúc đó Lạc Lạc gửi tin nhắn mấy lần hỏi hắn chạy đi đâu rồi. Cố Phi đều kiếm đại một cớ lấy lệ cho qua. Cho đến khi Ngự Thiên Thần Minh gửi tin nhắn nói muốn kết thúc công việc trở về thành, lúc này mới tới hội họp cùng mọi người.
“Chào!” Khi không được thi triển quyền cước một phen thì trước đó Cố Phi trong mắt mọi người là hết sức rầu rĩ, còn bây giờ là gương mặt sáng sủa chào hỏi với mọi người.
Mọi người lườm liếc, Cố Phi cũng không để ý nhiều, tới níu lấy Ngự Thiện Thần Minh kéo qua hướng vừa đi: “Các người về trước đi, tôi và Ngự Thiên còn có chút chuyện.”
“Hả! Chị Lạc Lạc…” Ngự Thiên Thần Minh nhìn quyến luyến Lạc Lạc cầm đầu bọn con gái không thôi.
“Muốn gái hay là đôi giày Truy Phong?” Cố Phi hỏi hắn.
Phải chọn lựa giữa hai thứ này cũng làm Ngự Thiên Thần Minh thật đau lòng khó chịu, trên mặt trưng vẻ cuộc đời này mình không thể chịu đựng được loại cảm giác này. Si ngốc tại chỗ nhìn bóng lưng bọn con gái, càng lúc càng xa.
“Ra tay đi! Tôi xoay người qua chỗ khác. Nếu không tôi sẽ phản xạ theo điều kiện.” Cố Phi vừa nói vừa xoay người đưa lưng về phía Ngự Thiên Thần Minh, còn đưa tay che cả hai lỗ tai.
Luyện võ nhiều năm, thân thể đã sớm tạo thành một vài bản năng, đối mặt với công kích chính diện, Cố Phi lo rằng mình sẽ ngheo theo bản năng mà tránh né mất. Thứ được gọi là bản năng này, thông thường đều không cần truyền tải qua các dây thần kinh rồi để đại não xử lý mới phản ứng, có người nói là tốc độ nhanh nhất.
Ngự Thiên Thần Minh giương cung, lắp tên, nhìn Cố Phi, tay lại có chút run rẩy. Cố Phi quả thực giúp đỡ hết mức rồi. Như vầy Ngự Thiên Thần Minh làm sao có thể xuống tay được?
Chờ riết mà không thấy mũi tên tới, Cố Phi quay đầu nhìn lại, Ngự Thiên Thần Minh kia đang kéo cung đứng đực ở đấy không biết là suy nghĩ cái quái gì! Vẻ mặt đầy ngây ngốc nhìn lại khiến Cố Phi liền giận lên: “Lằng nhằng cái gì đấy! Nhanh lên chút đi, ngồi tù xong ngày mai tôi còn phải đi dạy đó!”
Tiếng rống này khiến Ngự Thiên Thần Minh run lên, tay giương cung không tự chủ buông ra, mũi tên “vèo” một tiếng liền bay ra. Nhưng đúng như Cố Phi dự đoán, công kích nhìn ở trong mắt như vầy thì đầu óc hắn còn chưa xét duyệt gì đâu, người đã theo phản ứng tự nhiên né ra rồi.
Thân thể hơi nghiêng liền tránh thoát nó.
Ngự Thiên Thần Minh nhất thời giận dử, một mũi tên này của hắn thế nhưng là trải qua đấu tranh tư tương kịch liệt bao nhiêu mới phóng ra được, Cố Phi thế mà tránh nó mất.
Cố Phi rất bất đắc dĩ mà nói: “Đây là bản năng của người học võ như tôi, cậu bắn lại đi!” Nói xong lại xoay người che mất lỗ tai.
Ngự Thiên Thần Minh lúc này cũng đã nhận được dẫn dắt, cài mũi tên vào đúng chỗ, nhắm chặt con mắt lại. Quả nhiên, không thấy bóng lưng Cố Phi, gánh nặng trong lòng nhỏ đi rất nhiều. Cắn răng. Thả một mũi tên này ra.
Hơn nửa phút sau, Ngự Thiên Thần Minh chậm rãi mở hé mắt. Chỉ thấy Cố Phi đang sầm mặt lại lườm cậu ta.
“Chuyện gì vậy?” Ngự Thiên Thần Minh buồn bực, mặc dù là nhắm hai mắt lại, nhưng bồi đắp kỹ thuật cung tiễn thủ ngâm thời gian lâu như vậy thì Ngự Thiên Thần Minh vẫn tin tưởng tay mình rất ổn. Đã ngắm tốt mục tiêu, nhắm mắt cũng dám chắc sẽ không bắn lệch.
Cố Phi mặt không chút thay đổi, vươn tay mò mẫm ở sau lưng một hồi, đột nhiên liền thấy hắn cắn răng một cái dùng lực, tiếp theo kia tay đã bắt căn tên từ sau lưng đưa tới Ngự Thiên Thần Minh trước mặt: “Bạn học Ngự Thiên, đừng đùa, cho cái thống khoái được không?”
Ngự Thiên Thần Minh cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng đem mũi tên nhận lấy: “Xin lỗi, quên dùng kỹ năng rồi.”
Cố Phi cũng không nói gì, chẳng qua là từ trong túi rút thanh kiếm ra, vừa xoay người che tai vừa lãnh đạm nói: “Lại bắn không chết tôi liền chém chết chú mày.”
“Yên tâm đi!” Ngự Thiên Thần Minh nói. Có cái gọi là một lần làm, hai lần quen, bắn trúng Cố Phi một mũi tên về sau Ngự Thiên Thần Minh liền không câu nệ như vậy rồi, vững vàng lắp tên, ngắm, nhắm mắt, sau đó, một mũi Thư Kích phóng ra ngoài.
“Như thế nào?” Ngự Thiên Thần Minh kêu.
Chưa có tiếng đáp lại.
Mở mắt nhìn một cái, đã không thấy bóng người Cố Phi. Lại mở ra cột nhiệm vụ kiểm tra, nhiệm vụ truy nã cũng biểu hiện là hoàn thành, Ngự Thiên Thần Minh thở dài một hơi.
Kéo ra cộ bạn tốt, phát một tin cho Cố Phi, hệ thống vô cùng dí dỏm mà nói cho cậu ta: Bạn liên lạc với người đang ở khu vực không được phục vụ.
“Móa…” Ngự Thiên Thần Minh thầm mắng một tiếng, một thân một mình lặng lẽ đi vào bên trong thành.
Chính vào lúc một cái Thư Kích của Ngự Thiên Thần Minh trúng vào, trước mắt Cố Phi đột nhiên tối sầm lại, ngay sau đó, cũng đã bị đưa vào nhà tù.
Nhà từ với ánh sáng mờ tối, không khí âm lãnh. Hoàn cảnh quả thực không thế nào thoải mái. Cố Phi quan sát bốn phía một chút, gian phòng ngược lại vẫn thật lớn, người chơi tụ ba tụ năm ngồi trên chiếu. Thấy có người mới đến đây, tất cả mọi người tò mò mà nhìn sang.
Có người đang định mở miệng chuẩn bị thét to, nhưng khi Cố Phi xoay người lại để bọn họ thấy được mặt, có mấy người miệng lập tức liền ngậm lại rồi.
Cố Phi gãi đầu một cái, vẻ mặt cũng có chút hơi không được tự nhiên.
Ở trong một phòng này, bất ngờ có mấy người cuối cùng bị Cố Phi đưa vào trong tù.
Thẳng thắn mà nói. Thành Vân Đoan bên này là không có người nào làm nhiệm vụ truy nã.
Người có giá trị PK, điểm lo lắng nhiều nhất đơn giản chỉ sau khi chết sẽ phải chịu trừng phạt nặng hơn là rơi 2 cấp. Mà trong trò chơi muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy, NPC tiểu quái khu luyện cấp đều không coi là đánh quá khó.
Mặc trang bị thường nhất cũng đã có thể đối phó với tiểu quái cùng cấp. Cho nên nói, trong quá trình đang luyện cấp mất mạng trong tay NPC có xác suất tuyệt đối là thấp hơn PK với người thật.
Mà nhiệm vụ truy nã đây chính là PK thật, không phải là người chơi có tự tin tuyệt đối, cũng sẽ không chọn gánh nguy hiểm thế ấy.
Đến nỗi thành Nguyệt Dạ bên kia, tình huống lại không giống thành Vân Đoan, người chơi bên kia cả ngày chính là sinh hoạt trong mối nguy hiểm cao. Tự nhiên sẽ cố gắng giữ trên người không mang theo giá trị PK.
Vì thế, địa điểm nhà tù thành Vân Đoan này, phần lớn đều là một người Cố Phi đưa vào hết. Giống như có người giá trị PK cao, phải ngồi nhà tù những 8 hay 10 giờ đồng hồ.
Có thể ở nơi này chỉ có phòng trống đối mặt với bốn bức tường ngồi trong thời gian lâu như vậy không phải ai cũng có thể nhẫn nại đến thế.
Trò chơi thiết kế cũng coi là thấu tình đạt lý, làm nhà tù thành khu an toàn. Người chơi có thể tùy ý online hay offline. Chỉ bất quá muốn ra khỏi nhà tù thì thời gian online mệt mỏi nhất định phải đạt tới yêu cầu thời hạn thi hành án, một giây đều không thể thiếu.
Vì vậy mặc dù tổng thời gian chỉ cần mấy, có người lại không nghị lực ngồi xong một hơi, kết quả là mỗi ngày online đều sẽ ngồi tù. Hợp vào mấy ngày mới có thể ngồi hết thời hạn thi hành án của mình.
Trước mắt Cố Phi lúc này có mấy người, hai người nhìn rất quen mắt, hình như là lúc nãy mới vừa cà điểm PK đưa vào, mấy người còn lại cũng hơi quen mặt, phỏng đoán đều là xử vào mấy ngày trước rồi.
Lại còn lại vài tên, Cố Phi không quen, nhưng dựa vào sự thật không ai làm nhiệm vụ PK này, Cố Phi đoán rằng mấy người kia hẳn là khách hàng của Ngự Thiên Thần Minh.
Cười cười nhìn về mấy tên ấy, Cố Phi cũng không biết có nên chào hỏi một tiếng với bọn họ hay không. Ngược lại là chỗ người khách hàng không rõ có phải của Ngự Thiên Thần Minh không kia bu lại chỗ Cố Phi: “Người anh em, cậu là bị ai đưa vào thế?”
“Có phải một cung tiễn thủ hay không…” Một người miêu tả một phen, không phải Ngự Thiên Thần Minh chứ là ai.
Cố Phi luôn nói thật lời, gật đầu một cái: “Đúng!”
“Con mẹ nó, thằng ranh đần độn đó!” Mấy người này khi biết Cố Phi cũng là Ngự Thiên Thần Minh đưa vào, lập tức thân thiết hơn chút với Cố Phi.
Một người an ủi Cố Phi mấy câu xong, chỉ về mấy người chơi ngồi bên kia mà nói: “Mấy người kia, là bị một tên pháp sư đần độn đưa vào đấy.”
Cố Phi khóc không ra nước mắt, cười khổ nói: “Cái tên pháp sư đần độn mà anh nói chính là tôi…”
“Hả?” Mấy người cả kinh. Lấy tốc độ sét đánh cách Cố Phi ba thước. Còn có một người leo đến bên cạnh mấy khách hàng của Cố Phi. Sau khi xác nhận thân phận Cố Phi rồi, mọi người cùng nhau ném ánh mắt khinh bỉ tới.
Cố Phi đành chịu thôi, chỉ lo phải giúp Ngự Thiên Thần Minh, trái lại không chú ý tới vấn đề này. Nhà tù, nơi này tụ tập một đống người ghét mình nhất trong thời gian gần đây đấy!
Hơn nữa nhà tù là khu an toàn, giữa người chơi không thể có tiếp xúc ẩu đả. Cố Phi lại không sợ bị người vây đánh, mà là khổ nỗi không cách nào dùng vũ lực chấn nhiếp đối phương.
Đám người kia lúc này cũng không chút kiêng kỵ nào, vây chung chỗ thì thầm, trong miệng thường xuyên phát ra những từ không văn hóa. Cố Phi than thở, xem ra hai giờ này của mình có thể sẽ không tốt lắm, hoặc là, mình hẳn nên logout trước, ngày mai lại tới?
Đang suy nghĩ, trong phòng lại chợt hiện mấy luồng ánh sáng, thêm ba người chơi bị đưa vào đây.