[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư
Chương 176 : Quyển 4 - Chương 176
Ngày đăng: 18:51 24/08/19
Dù trong lòng Mang Mang Mãng Mãng đầy nghi hoặc, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì. Game online là một nơi tràn ngập những kẻ có tài mà khác người, nếu so sánh với những người ở quán rượu Tiểu Lôi kia, hành vi của Cố Phi chí ít vẫn là người bình thường.
Cố Phi chỉ kinh ngạc ngắn ngủi vài giây vì vô tình gặp được, sau đó nhanh chóng khôi phục dáng vẻ của người làm ăn, nhiệt tình chào mời khách hàng chủ động tới cửa này: “Muốn mua gì, tự nhiên mà xem!”
Nghe vậy Mang Mang Mãng Mãng thật sự ngồi xổm xuống, tỉ mỉ xem hàng.
Cố Phi nhàn rỗi không có việc gì làm, nên sử dụng Thuật Giám Định lên người Mang Mang Mãng Mãng. 31, một thân trang bị cực kỳ đơn sơ, thậm chí chỗ đeo vật phẩm trang sức còn thiếu, dù là một người mới lên cấp 31 cũng không đến tình trạng thế này. Huống chi Mang Mang Mãng Mãng còn từng có một quá khứ nở mày nở mặt lúc cấp 30. Trong lòng Cố Phi thấy lạ, không nhịn được bèn hỏi: “Sao cô không đủ trang bị?”
Mang Mang Mãng Mãng lúc này đã từ sạp của Cố Phi chọn ba lấy bốn, nghe thấy Cố Phi hỏi, liền ngẩng đầu nhìn hắn đáp: “Chết nhiều, bị bạo hết rồi!”
“Cô chết bao nhiêu lần thế?” Cố Phi không nhịn được lòng hiếu kỳ. Trong trò chơi chết một lần sẽ rớt một cấp, muốn giết một người đến mức bạo sạch trần trụi luôn, thật không dễ dàng, bởi vì khi rớt đến cấp 10 sẽ được bảo vệ không cho phép PK.
“Chết hơn một tháng, không rõ bao nhiêu lần.” Mang Mang Mãng Mãng quả nhiên đủ dũng mãnh, số lần tử vong không phải tính bằng số lần, mà tính bằng khoảng thời gian.
“Vậy cô không thành cấp 10 chứ nhỉ?” Cố Phi nghi hoặc.
Mang Mang Mãng Mãng ngạc nhiên liếc mắt nhìn Cố Phi: “Đẳng cấp có thể luyện mà!”
“Luyện lên, rồi lại bị bọn họ giết?” Cố Phi hỏi.
“Lẽ nào tôi phải sợ bọn họ à?” Mang Mang Mãng Mãng nói.
Thì ra còn loại mục sư như vầy, dưới tình huống đối mặt truy sát không có sức đánh trả chút nào, còn cố chấp chống lại thế kia, chỉ là vì trong lòng một câu “bà đây không thèm sợ các người” thôi ư? Tính cách này thật đúng là kiên cường đến mức cực đoan nha! Cố Phi thoáng cảm khái, cuối cùng hỏi một câu: “Bọn họ bây giờ không truy sát cô nữa sao?”
“Từ lần trước đến nay không hề có, có lẽ lười trở lại. Hoặc là tập trung vụ vòng thi PK trước đi!” Mang Mang Mãng Mãng đáp.
“À…” Cố Phi gật đầu.
Mang Mang Mãng Mãng vừa cúi đầu lựa trang bị vừa nói tiếp: “Chuyện lần trước còn chưa cám ơn anh.”
“Cô đã cám ơn rồi.” Cố Phi nhắc nhở cô ấy, ngày đó Mang Mang Mãng Mãng nói “cám ơn” không chỉ một lần, người vừa tiều tuỵ vừa khiêm tốn, không có một xíu dáng vẻ kiêu ngạo khi còn ở thành Nguyệt Dạ.
“Tôi là nói thời điểm trước cửa nhà tù. Thực sự cám ơn anh vì đem những thứ anh nghe được nói cho tôi biết.” Mang Mang Mãng Mãng nói.
“Không có gì.” Cố Phi nói, “Cô chờ được hắn ta sao?”
“Không.”
“Không ư?” Cố Phi ngạc nhiên, hắn chưa từng nghe đến chuyện nhà tù còn cửa ra khác.
“Sau khi anh đi không bao lâu, tôi cũng rời khỏi đó.” Mang Mang Mãng Mãng nói.
“Hử?”
“Rõ ràng đã sớm đoán được, vẫn không cần giáp mặt hỏi cho ra lẽ làm gì. Ngay cả người ngoài như anh đều đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, tôi cần gì phải tự lừa gạt bản thân nữa?” Mang Mang Mãng Mãng nói.
Cố Phi im lặng không đáp lời. Đem những gì mình biết nói ra, Cố Phi cho rằng đây chính là việc cực hạn mà một người xa lạ như hắn làm được. Còn chuyện tình cảm cuối cùng giữ hay buông, Cố Phi chẳng cho rằng mình có bất kỳ quuyền phát biểu cái nhìn gì.
Mặc dù là trò chơi, nhưng rõ ràng Mang Mang Mãng Mãng tương đối coi trọng đoạn tình cảm này, về phía Ngân Nguyệt, lại trái ngược hẳn mà giống với phần lớn người chơi game tôn sùng lý niệm: Trò chơi thôi mà! Tất cả chỉ là trò chơi.
“Bởi vậy cho nên, cần phải cám ơn anh từ tận đáy lòng.” Mang Mang Mãng Mãng nói. Rất hiển nhiên, đối với chuyện này cô ấy cảm thấy biết ơn sâu đậm hơn so với việc Cố Phi từ trong tay sáu người giải cứu cô hôm bữa nhiều.
Dù sao từ góc độ của cô ấy xem ra thì cô không sợ những tên kia, cũng không sợ chết, cho nên cám ơn hay không cám ơn chỉ là biểu hiện phép lịch sự thôi. Mà đối với việc này, Mang Mang Mãng Mãng mới là từ đáy lòng muốn cám ơn Cố Phi.
Cố Phi đương nhiên sẽ không để ý nhiều như thế, chỉ từ tốn nói một câu: “Không có gì.”
“Thêm bạn bè đi!” Mang Mang Mãng Mãng phóng khoáng nói.
Cố Phi thấy cũng không sao cả, liền gật đầu mở danh sách bạn bè, lập tức nhận được thông báo hệ thống “Mang Mang Mãng Mãng muốn thêm bạn làm bạn bè”.
“Chờ tôi có tiền, sẽ mời anh một ly rượu ngon nhất, nhìn tên của anh chắc chắn là rất thích uống rượu phải không?” Mang Mang Mãng Mãng cười khổ.
Cố Phi càng cảm thấy bất đắc dĩ. Mà chuyện xưa xửa xừa xưa hắn cũng lười nhắc, chỉ thuận miệng đáp một câu: “Không cần đâu.”
“Anh nói đã từng thấy tôi ở thành Nguyệt Dạ, lúc đó là lúc nào vậy?” Mang Mang Mãng Mãng hỏi.
“Tôi là 27149.” Cố Phi không mặn không nhạt trả lời.
“Xoạch” một tiếng, cái huy chương mà Mang Mang Mãng Mãng vừa nhặt lên lại rơi xuống đất, cô chợt ngẩng đầu lên nhìn Cố Phi. Trước đó cô ấy vẫn cúi đầu vừa lựa đồ vừa nói chuyện.
Hai người nhìn nhau còn chưa kịp nói gì, người chơi sạp bên cạnh Cố Phi đã “xì” cười.
“Thật ngại quá, tôi không cố ý nghe lén hai người nói chuyện đâu.” Người nọ vội vàng xin lỗi.
“Nhưng mà người đẹp này, cô đã là người thành Nguyệt Dạ. Vậy cô chắc chưa biết, pháp sư ở thành Vân Đoan chúng tôi lúc tán gái, đều thích nói mình là 27149…” Người này vừa nói vừa cười hì hì nhìn Cố Phi.
Trái lại, Cố Phi nghe được chuyện này lại cảm thấy vui vẻ. Hắn thực sự vẫn chưa nghe qua chuyện này, hứng thú bừng bừng vội vàng hỏi: “Vậy cuối cùng thế nào, kết quả của bọn họ ra sao?”
Người nọ liên tục thở dài: “Tử thương vô số đấy!”
“Tại sao?” Cố Phi hỏi.
“27149 kia là cao thủ đấy! Mấy người đẹp nghe họ tự nhận khó tránh khỏi việc muốn biết người đó lợi hại đến đâu. Khi tán gái dù sao cũng phải đứng gần người ta đúng không? Một pháp sư gần người còn để người ta thử thân thủ, không chết mới lạ đấy chứ?” Người nọ cười.
“Ha ha ha ha, tội nghiệp ghê!” Cố Phi cũng cười.
Nhưng Mang Mang Mãng Mãng lại không nghĩ như vậy, cô biết Cố Phi không phải loại người dùng biện pháp nhàm chán này để tán gái, hắn nếu đã nói thế, thì thật sự là 27149.
“Sao rồi, cô còn muốn mời tôi uống rượu không?” Cố Phi cười đủ, quay đầu lại hỏi Mang Mang Mãng Mãng.
“Đã nói, nhất định là sẽ giữ lời.” Mang Mang Mãng Mãng nói.
Cố Phi cười cười.
“Bất quá, lúc đầu tôi chuẩn bị kiếm tiền mời anh uống rượu ngon, hiện tại thì, tôi chỉ muốn mua rượu rẻ tiền nhất mời anh uống một ly thôi. Chuyện đã qua hết thảy bỏ qua, thấy sao?” Mang Mang Mãng Mãng nói.
“Thôi rượu miễn đi. Trực tiếp đưa tiền là được!” Cố Phi chìa tay.
“Anh thật sự thiếu tiền như vậy á?” Mang Mang Mãng Mãng sợ hãi than. Một chén rượu rẻ nhất, tiền mặt phải trả chỉ có 10 đồng xu. Cô vẫn nghĩ Cố Phi bày sạp bán hàng chỉ là sở thích, không nghĩ thật là để kiếm tiền.
Cố Phi buồn khổ gật gật đầu.
“Vậy sao anh không đi đánh trang bị cao cấp mà bán, chỉ bán mấy đồ này thì biết tới khi nào?” Mang Mang Mãng Mãng nói.
“Tôi cho rằng bán mấy trang bị tôi có sẵn tương đối nhanh, tôi không có thời gian!” Cố Phi vừa nói xong, liền lập tức nhảy dựng lên, liếc nhìn đồng hồ, kêu to: “Không tốt!”
“Làm sao vậy? Mang Mang Mãng Mãng hỏi. Người nửa con phố bị tiếng hét của Cố Phi làm cho hoảng sợ.
“Giúp tôi trông hàng một chút. Tôi đi một lát rồi trở về.” Cố Phi lấy tốc độ nhanh nhất từ sau sạp hàng nhảy ra ngoài. Mang Mang Mãng Mãng lập tức nhận được một thông báo hệ thống: “Thiên Lý Nhất Túy thiết đặt bạn thành chủ sạp”. Trong trò chơi nhìn mọi người bày sạp có vẻ tùy ý, nhưng thực ra tất cả đều được hệ thống bảo vệ. Nếu không, trong trò chơi này có nhiều kẻ xé bỏ lớp mặt nạ ở ngoài đời trở thành người không sợ mất mặt, con phố giao dịch này tuyệt đối sẽ biến thành con phố cướp giật.
“Anh đi đâu đó?” Mang Mang Mãng Mãng mờ mịt.
“Giờ thể dục đầu giờ sắp bắt đầu rồi, tôi sẽ quay lại ngay!” Cố Phi chạy như bay.
“Thể dục đầu giờ? Là cái gì hả?” Mang Mang Mãng Mãng càng thêm mờ mịt.
Cố Phi chạy thật nhanh đến khu an toàn, thật nhanh logout, rồi cực mau xông ra khỏi nhà, chạy một mạch đến sân thể dục của trường học.
Tiếng nhạc vang lên, các học sinh sôi nổi chạy vào bãi tập. Cố Phi thở dài một hơi: Cuối cùng cũng không đến muộn.
Không sai, giáo viên thể dục mặc dù buổi sáng thường sẽ không có tiết, thế nhưng việc đốc thúc học sinh tập thể dục đầu giờ cũng là một phần trong nội dung công việc cực kỳ quan trọng của họ.
Cố Phi phải bôn ba qua lại giữa hai thế giới, chính là vì đến kịp vài chục phút giờ thể dục này…
Đợi đến khi xong hạng mục công việc này, một lần nữa trở lại trò chơi. Lúc hắn chạy đến con phố giao dịch thứ hai, phát hiện ở trước mặt gian hàng của mình, đang có một người cãi cọ cùng Mang Mang Mãng Mãng.
“Sao nhiều đồ chỉ bán 1 đồng vàng như thế? Như vầy sẽ có chút thiệt thòi đó, người đẹp cô xem này. Chiếc nhẫn này, bán 2 đến 3 đồng vàng hoàn toàn không có vấn đề đấy! Còn cây chuỷ thủ kia nữa, thuộc tính cũng không tệ lắm, 5 đồng vàng mới đúng. Nhưng mấy món này…” Người nọ chỉ vào một vài trang bị, “1 đồng vàng cũng không bán được, hoàn toàn là rác rưởi mà!”
“Haiz, bán thế này kiếm tiền thật cực khổ lắm.”
“Kỳ thực tôi khi luyện cấp vừa đúng dịp thiếu một mục sư, kỹ thuật của người đẹp thế nào? Không bằng theo tôi luyện cấp đi. Đánh ra trang bị cao cấp, sau đó chúng ta cùng đi bán.”
“Tôi hiện tại đã cấp 40, có mục sư như cô hỗ trợ, vượt 5 cấp đánh quái cũng không thành vấn đề, cô lại có thể vượt 10 cấp, kinh nghiệm nhiều hơn, còn có trang bị cao cấp, tốt bao nhiêu. Có muốn đi không?”
Người này nói không ngừng nghỉ một hồi. Dáng vẻ kia chẳng khác gì đang dụ dỗ thiếu nữ chưa biết mùi đời[1]. Xét trường hợp phổ biến trong trò chơi, Mang Mang Mãng Mãng lúc này mới cấp 31, một thân trang bị chẳng ra gì, còn đang bán một đống đồ tương tự, còn định giá cả không hợp thị trường tí nào, hoàn toàn phù hợp với khái niệm “Chưa biết mùi đời”.
Chỉ tiếc thanh niên này chung quy đã nhìn lầm, ra vẻ ta đây tươm tướp nói một tràng dài, mà Mang Mang Mãng Mãng nghe xong đảo cặp mắt trắng dã: “Đừng dùng chiêu này nữa, nhảm nhí!”
Người đó thấy động cơ bị người ta nhìn thấu, liền giật mình, nhưng ai ngờ hắn lại có thể giả ngu làm lơ tiếp tục: “Ái chà, xem ra người đẹp không phải là người mới nha!”
Mang Mang Mãng Mãng cười nhạt.
Người kia nói tiếp: “Vậy thì càng phải hiểu rõ chứ, bán mấy thứ này làm gì có tương lai? Đi, tôi dẫn cô đi luyện cấp nè.”
“Nhìn cô cấp thấp như vậy, bình thường chắc không có cao thủ dẫn đi?” Đang nói liên mồm văng cả nước miếng, đột nhiên cảm thấy có một cái bóng đen che trước mặt, quay đầu lại nhìn, thấy Cố Phi đang đứng phía sau, lúc này hắn ngẩn người ra: “Là cậu.”
Cố Phi chưa kịp trả lời, người đó đã đứng dậy cực nhanh đặt tay lên đầu vai Cố Phi: “Người anh em, cô này là bạn thân cậu nhìn thấy trước, cậu không được làm bậy nha!”
“Hơn nữa, cậu một mình độc chiếm hơn năm mươi mỹ nữ thuộc Trọng Sinh Tử Tinh, đã đủ bận rộn rồi đi?”
“Mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải biết kẻ trước kẻ sau đó!” Người kia nghiêm túc nói.
Quá bỉ ổi! Thực sự quá bỉ ổi mà! Cố Phi kinh hãi.
[1] Nguyên văn 涉世未深 – Thiệp thế vị thâm: nghĩa là ra đời không lâu; kinh nghiệm sống chưa nhiều; chưa va chạm nhiều.