[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư
Chương 180 : Quyển 4 - Chương 180
Ngày đăng: 18:51 24/08/19
Vân Trung Mục Địch bước chân trầm ổn, trong lòng đang có một loại suy nghĩ vốn không nên có.
Không phải về cô gái này, mà là về nhiệm vụ cô ấy đang làm. Nơi đây mà cũng có nhiệm vụ? Điều này Vân Trung Mục Địch hắn chưa từng nghe qua. Mọi người cùng là chiến sĩ, có lẽ nhiệm vụ này cũng sẽ rất có ích cho mình? Vân Trung Mục Địch suy nghĩ trong lòng, cảm thấy hắn trước hết nên tìm hiểu xem đây là nhiệm vụ gì. Dù sao moi tin tức về Cố Phi, là vì phát triển công hội; còn tìm hiểu một nhiệm vụ, tăng cường cho chính bản thân.
Phải lựa chọn giữa khiến công hội trội hơn, hay để bản thân nổi tiếng, Vân Trung Mục Địch hết sức thẳng thắn chọn cái phía sau đấy.
“E hèm!” Vân Trung Mục Địch hắng giọng, thu hút sự chú ý của cô gái kia.
“Người đẹp làm gì ở đây thế?” Vân Trung Mục Địch thuận miệng hỏi.
“Nhiệm vụ.” Cô ấy trả lời. Con gái bị tiếp cận trong trò chơi là chuyện rất bình thường, nhất là ở trong trò chơi da mặt tất cả mọi người càng dày thêm một tầng, các cô đã thành thói quen với những chuyện như vầy rồi.
“Ồ, nhiệm vụ gì vậy?” Vân Trung Mục Địch không hề ngại ngùng mà tiếp tục hỏi thăm.
“Lúa mạch trong bùn đất.” Cô gái trả lời.
Mỗi nhiệm vụ đều có tên gọi, nhiệm vụ mà cô gái nói Vân Trung Mục Địch xác thực chưa nghe qua bao giờ. Tuy rằng tên nhiệm vụ nghe rất mộc mạc, nhưng nếu chỉ dùng tên nhiệm vụ để suy đoán xem nhiệm vụ có nội dung như thế nào thì rất ngu xuẩn. Giống như tên của một người cũng không thể đại biểu hắn có trình độ học thức thế nào.
Vân Trung Mục Địch ôm tâm tình kích động, dè dặt từng li từng tí hỏi: “Làm sao để nhận?”
“Đối thoại với người chỗ này.” Cô ấy đáp, đã gõ cửa phòng.
Một ông lão lưng còng mở cửa phòng ra, trong mắt chập chờn sự lắng đọng kinh nghiệm bao năm tháng khiến Vân Trung Mục Địch lập tức cảm thấy lòng mình sục sôi. Người già thường thích lưu lại một chút di sản phong phú, ý nghĩ này được rất nhiều nhà thiết kế trò chơi đồng ý. Bởi thế bình thường chế tác một vài người già thần bí tuyên bố những nhiệm vụ ẩn. Nhìn người đứng trước mặt, giấu mình trong vắng lặng ở giữa quảng trường, nếu như không phải có người ngẫu nhiên gõ cánh cửa này, ai có thể nghĩ tới ở đây có một nhiệm vụ được chứ?
“Người trẻ tuổi, giúp ta một việc đi, ta làm rơi chút lúa mạch ở chợ, cháu có thể giúp ta tìm về sao? Nhớ kỹ, nhất định phải tìm thấy trong vòng năm phút đồng hồ, bằng không lúa mạch có thể sẽ bị người khác nhặt mất.” Ông lão cứ thế ban bố nhiệm vụ cho cô gái.
Cô ấy mau chóng xoay người đi, Vân Trung Mục Địch cũng vội vàng muốn bước lên trước, ông lão lại nhìn hắn như không thấy, người lùi về sau khép cửa lại.
Vân Trung Mục Địch liền vội vàng tiến lên gõ cửa. Trong lòng xác thực lo lắng nhiệm vụ này vì cô gái kia nhận rồi mà không phát cho hắn.
Cửa phòng lại mở ra, ông lão xuất hiện một lần nữa, nhìn Vân Trung Mục Địch, dùng câu đã nói với cô gái kia lập lại một lần. Vân Trung Mục Địch không chút suy tư liền vội vàng đồng ý, lập tức ở trong cột nhiệm vụ cũng xuất hiện một nhiệm vụ “Lúa mạch trong bùn đất” y chang.
Lời thuyết minh về nhiệm vụ thoạt nhìn bây giờ không có điểm gì khác thường, Vân Trung Mục Địch vừa nghi hoặc, vừa đi về hướng khu chợ.
Khu chợ trong miệng NPC, tự nhiên không phải là con phố giao dịch do người chơi thành lập. Mà là khu vực tập trung thương nhân hệ thống thiết kế bán ra sản phẩm của hệ thống.
Nơi đây không náo nhiệt so được với con phố giao dịch kia, nhưng người chơi qua lại vẫn không ít tí nào, Vân Trung Mục Địch tìm kiếm xung quanh khu chợ, lại từ đầu đến cuối không tìm thấy lúa mạch. Chẳng lẽ bởi vì cô gái kia đã nhặt lúa mạch rồi, cho nên mình mới không tìm được sao? Lúc Vân Trung Mục Địch chạy tới khu chợ, liền nhìn thấy cô ấy từ chợ rời khỏi.
Vân Trung Mục Địch đi qua đi lại rất nhanh xài hết năm phút, một tiếng thông báo của hệ thống, nhiệm vụ đã bị dán nhãn hiệu “thất bại”.
“Khó nha!” Vân Trung Mục Địch cảm thán, đúng lúc này, hắn nhìn thấy cô gái kia lần nữa xuất hiện tại trong chợ.
Thấy Vân Trung Mục Địch, cô cũng cười: “Anh nhận nhiệm vụ rồi à?”
Vân Trung Mục Địch gật đầu.
“Tìm được lúa mạch chưa?”
Vân Trung Mục Địch lắc đầu.
“He he!” Trên mặt cô gái kia hiện ra một nụ cười quỷ dị, không xíu hoang mang nào nói với Vân Trung Mục Địch: “Phải động não mới được đó nha!”
Vân Trung Mục Địch nghiền ngẫm kỹ càng hàm nghĩa trong câu nói của cô gái, vẫn như cũ không hiểu được.
Một phút đồng hồ sau, cô gái hỏi hắn: “Nghĩ ra chưa?”
Vân Trung Mục Địch mù mịt lắc đầu.
“Ha hả, nhiệm vụ này tên gọi là gì?” Cô gái đặt câu hỏi.
“Lúa mạch trong bùn đất.” Vân Trung Mục Địch trả lời.
“Đáp đúng rồi!” Cô gái vì hắn vỗ tay.
Vân Trung Mục Địch tiếp tục mờ mịt.
“Cho nên, lúa mạch phải tìm ở trong bùn đất đó!” Cô gái nói.
“Hả?” Vân Trung Mục Địch giật mình.
“Anh xem!” Cô gái vừa nói, vừa đi đến một góc tường. Kéo một đoạn vải rách lộ ra trên mặt đất, dùng sức kéo mạnh, một cái túi lập tức hiện ra trong tay cô.
“Đây chính là lúa mạch trong bùn đất đó!” Cô gái vui vẻ nói với Vân Trung Mục Địch.
“Tiếp tục cố gắng đi!” Nói xong cô đã xoay người rời đi.
Vân Trung Mục Địch trợn mắt ngẩn tò te, hắn phát hiện, hắn ngay từ đầu đã đem một vấn đề đơn giản biến thành phức tạp hoá.
Nhiệm vụ này có lẽ chỉ là loại nhiệm vụ tương đối sơ cấp “tìm cái gì” thôi, loại nhiệm vụ này vì hệ thống giấu vật phẩm nhiệm vụ lung ta lung tung nên vẫn luôn bị người chơi lên án. Thế mà, cô gái lúc này hình như nhiều lần làm nhiệm vụ này, nếu nhiệm vụ chỉ là một nhiệm vụ nhỏ đơn giản như vậy, thì tại sao cô ấy phải làm vậy?
Vân Trung Mục Địch cảm thấy trong đây phải có cái gì đó huyền bí. Vì vậy xoá nhiệm vụ thất bại lần này đi, trở lại chỗ ông lão nhận lấy một lần.
Lần này đã biết được mục tiêu, nhưng đoạn vải vụn giấy trong đất làm sao dễ phát hiện cho được? Kết quả lại một lần nữa nhiệm vụ quá thời gian mà thất bại. Cứ đi tới lui mãi như thế cho đến lần thứ bảy, khi Vân Trung Mục Địch nắm rõ mỗi một tấc đất trong khu chợ như lòng bàn tay thì hắn rốt cuộc thành công ở trong vòng năm phút tóm lấy túi vải nhỏ.
Vân Trung Mục Địch hưng phấn đến mức hét ầm lên, vội vàng chạy về chỗ nhận nhiệm vụ, vô cùng kích động đem túi lúa mạch vơi nửa giao cho ông lão.
“Cám ơn người trẻ tuổi, anh đã giúp ta một ơn lớn đấy!” Ông lão nói, chuyển phần thưởng qua, Vân Trung Mục Địch nhận lấy liền nhìn xem, mười đồng bạc.
“Tại sao có thể như vậy…” Vân Trung Mục Địch lẩm bẩm. Chỉ chút tiền thưởng vậy ư? Vân Trung Mục Địch không cam lòng. Nếu phần thưởng chỉ có như vậy, cô gái kia sao phải nhận nhiệm vụ này nhiều lần như vậy? Lúc nghĩ tới vấn đề này, Vân Trung Mục Địch đưa mắt tìm bốn phía, ý thức được cô gái kia chẳng biết lúc nào đã không thấy. Hắn vội gửi tin nhắn hỏi thành viên công hội phụ trách canh người. Kết quả hội viên còn mù tịt hơn cả hắn: “Lão đại, không phải anh đã đi tiếp cận cô ấy rồi sao?”
“Khụ… chuyện này…” Vân Trung Mục Địch thực sự cảm thấy khó nói hắn vì ham muốn cá nhân muốn mình mạnh hơn nên tạm thời gác lại lý tưởng phát triển công hội.
Lần thứ ba ra trận lấy mất tung tích mục tiêu tuyên cáo thất bại. Đồng thời để lại cho Vân Trung Mục Địch sự nghi hoặc sâu sắc.
“Một nhiệm vụ đơn giản thế kia, vì sao cô gái đó lại nhận đi nhận lại nhiều lần như vậy?”
Vấn đề này vẫn ám ảnh trong đầu Vân Trung Mục Địch, lượn lờ không đi. Đáng tiếc hai thành viên công hội kia hiện tại đã không có ở gần đó theo dõi, bằng không nhất định có thể nói cho hắn biết: Hội trưởng, anh cũng đi đi lại lại hết lần này đến lần khác những bảy lần…
Bất quá chuyện chính vẫn phải làm tiếp, Vân Trung Mục Địch tiếp tục nhận báo cáo của thủ hạ, có người báo phát hiện ra mấy thành viên Trọng Sinh Tử Tinh đi dạo trong phòng đấu giá, hơn nữa trong phòng đấu giá lúc này không có người nào. Vân Trung Mục Địch nhận được tin lập tức chạy tới, vọt vào phòng đấu giá được năm giây hắn liền lui ra ngoài.
Hai người hội viên giữ ở ngoài cửa nghi hoặc khó hiểu. Vân Trung Mục Địch cực kì tức giận: “Lấy tiền thu mua Tế Yêu Vũ? Hai người có mang theo não không!”
Thất bại… Kế hoạch thế công nện tiền của Vân Trung Mục Địch sau cùng có kết cục hoàn toàn thất bại, hơn nữa bọn hắn giống như trộm gà không được lại mất luôn nắm thóc.
“Hừ, chẳng qua chỉ muốn biết cái tên thôi, lại không phải chuyện đáng kể gì, lại còn muốn đưa tiền mua, anh coi bọn tôi là kiểu người gì!” Vân Trung Mục Địch đi tìm cô gái nào đó lại bị ném một câu như vậy. (Akiko: Đây chắc là Liệt Liệt đi ~)
Vân Trung Mục Địch đau lòng chết! Nếu như ngay từ đầu người tìm được chính là cô gái này, e rằng căn bản không cần tốn một đồng tiền hắn cũng đã nghe ngóng được thứ mình muốn.
Nhưng bây giờ, bởi vì hai cô gái trước đó hắn tiếp xúc dẫn tới bại lộ, làm người ta cực kỳ bất mãn, triệt để không muốn nói ra danh tính của Cố Phi. Hơn nữa trong lòng mấy cô còn dâng lên sự khinh bỉ sâu sắc nhất cho công hội lẫn bản thân Vân Trung Mục Địch.
Hơn nữa còn có chuyện khiến hắn bật khóc mà hắn còn chưa biết.
Cố Phi im hơi lặng tiếng login lúc buổi chiều, nhìn thấy cả thành vẫn đầy tờ quảng cáo bay phấp phới, Cố Phi thấy bọn họ cực khổ tìm người cả một ngày như vậy thực sự là không dễ dàng, vốn là muốn chủ động liên lạc với họ một chút. Kết quả nhưng bởi vì chuyện xảy ra trước đó, các cô gái đều muôn miệng một lời khuyên can Cố Phi.
“Hừ, có tiền là hay à?” Lời này thốt ra từ miệng chiến sĩ nhân dân tệ đứng đầu game online – Tế Yêu Vũ, có vẻ phá lệ nghe qua rất khí phách. Ngay cả Tế Yêu Vũ cũng có thái độ như vậy, đủ khiến Vân Trung Mục Địch nhìn thật có vẻ rất hèn hạ không chịu nổi.
“Tiền bạc cũng không phải vạn năng.” Các cô gái cùng nhau hò hét, với tinh thần nghiêng nhà trước sau như một kéo chủ đề càng ngày càng xa.
“Các cô rốt cuộc đang nói về cái gì thế!” Cố Phi vừa online đã bị kéo vào kênh tham gia thảo luận, trong lúc nhất thời chẳng hiểu ra sao.
Thất Nguyệt đại biểu mọi người mà phát ngôn, tự thuật lại tình huống đại khái một phen.
“Khụ, hiện tại có rất nhiều công hội đều muốn kéo anh qua, nếu như anh muốn đi, nhớ nói với chúng tôi một tiếng.” Câu cuối cùng Thất Nguyệt nói. Đứng trên lập trường công hội lên tiếng, Thất Nguyệt luôn mang dáng vẻ giải quyết chuyện riêng cũng như chuyện công.
Cho dù trong lòng cũng rất tán thưởng Cố Phi, không hy vọng hắn ly khai, nhưng vẫn phải biểu hiện thái độ tôn trọng quyết định của hắn.
Mỗi thành viên trong công hội đều có thể vui vẻ, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của Thất Nguyệt. Nếu có người nghĩ mình có sự lựa chọn tốt hơn, Thất Nguyệt sẽ không ngăn cản.
Trong quá khứ từng vì Cố Phi nếu đi thì công hội sẽ giải tán, phải miễn cưỡng Cố Phi tạm lưu lại một đoạn thời gian, sau lại giải quyết chuyện Bất Tiếu, trong lúc không để ý, công hội đã nhận được rất nhiều thứ tốt nhờ Cố Phi.
“Hy vọng anh ấy sẽ không đi…” Đáy lòng Thất Nguyệt nghĩ như thế.