[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư
Chương 248 : Quyển 5 - Chương 248
Ngày đăng: 18:52 24/08/19
Hai người bạn của Tàn Mộng Tử cùng đám người của Anh Trủng Nguyệt Tử đi bố trí bẫy rập. Nhưng Tàn Mộng Tử cũng không đi theo, vì việc hắn cần làm chính là đảm nhiệm làm mồi câu dẫn dắt cá vào lưới. Lúc này Tàn Mộng Tử rất chi là tỉnh táo. Hắn biết trong trường hợp này, hắn nhất định phải tìm được Thiên Lý Nhất Túy, bạo được hắn để lấy lại Trường Tru Đoản Thán. Còn đối với Thiên Lý Nhất Túy mà nói, mình cũng chỉ là muc tiêu của nhiệm vụ truy nã bình thường thôi, không nhất định phải cố sức hoàn thành nó.
Huống hồ sau những chuyện xảy ra ở thôn Sách Vân, Thiên Lý Nhất Túy nhất định sẽ đề phòng việc Tàn Mộng Tử lấy bản thân làm mồi nhử mai phục lần hai. Mà lúc này, cách làm giàu nhân ái và an toàn nhất đương nhiên là phủi mông đi làm chuyện của mình, mà bơ luôn Tàn Mộng Tử. Dù sao cũng đã bạo ra được Trường Tru Đoản Thán cũng coi như quá có lời rồi, nếu là Tàn Mộng Tử thì chắc chắn hắn sẽ làm như vậy.
Cho nên bước đầu kế hoạch, Tàn Mộng Tử đã cân nhắc rất sâu sắc về việc làm như thế nào dụ Cố Phi lần nữa mắc câu, còn về phần tìm được nhân thủ đi đặt bẫy cũng chỉ xếp thứ hai trong các điều mà hắn lo lắng. Vì vậy khi đứng ở cổng thành và nghe người bạn nhắc nhở, tâm tình của Tàn Mộng Tử rất phức tạp.
Hắn sợ có người sẽ dựa vào tọa độ mà tìm tới mình, dù sao hắn cũng là một người mang giá trị PK, cứ chết là sẽ rớt trang bị và rơi cấp. Nhưng đồng thời hắn lại có chút mong chờ việc có người tìm đến. Có người tìm hắn, cũng có nghĩa là nhóm người của Thiên Lý Nhất Túy không muốn cứ như vậy buông tha hắn, có thế hắn mới có cơ hội dẫn Thiên Lý Nhất Túy vào bẫy một lần nữa.
Vì lý do này mà khi nãy lúc ở dưới cổng thành, Tàn Mộng Tử đã Tiềm Hành nhưng không rời đi, hắn vẫn lượn qua lượn lại ở đó. Chờ người? Chờ là chờ người quen, mọi người muốn liên hệ lúc nào chẳng được, không nhất định phải ngồi chồm hổm ở cửa thành để chờ chết. Mục đích chân thật của Tàn Mộng Tử, chính là để xác nhận xem có ai lần theo tọa độ để truy sát hắn hay không.
Tất nhiên, hắn vừa muốn xác nhận điều đó, lại vừa không muốn bị giết. Vì vậy hắn mới không ngừng biến hóa tọa độ. Nhưng đáng tiếc sau một hồi hắn vẫn chưa phát hiện ra người khả nghi. Cho đến phút cuối cùng.
Một tên đạo tặc cũng Tiềm Hành giống mình đột nhiên xuất hiện rồi nỗi bão bên cạnh hắn, về sau trong lòng Tàn Mộng Tử giống như một cái bình đổ vào cả năm mùi vị, vị gì cũng có.
Khi đó hắn đã xác nhận được Thiên Lý Nhất Túy cũng sẽ không ngừng tay tại đây, tên đó vẫn còn đuổi giết mình.
Đồng thời hắn cũng buồn bực vì lại bị giết lần nữa, tổn thất hai cấp và hai món trang bị nữa.
Sau đó hắn vẫn hoài nghi Kiếm Quỷ còn đang lảng vảng quanh người hắn, nhưng cũng không tìm cách giải quyết làm gì. Bởi vì vấn đề này cũng không quá khó, Kiếm Quỷ không mạnh như tên biến thái Thiên Lý Nhất Túy kia, hơn nữa để đối phó với tên này, Tàn Mộng Tử có thể mượn lực lượng của studio: Gọi thêm vài người đến, vừa khi Kiếm Quỷ hiện thân liền lao lên hội đồng, xử hắn ta không thành vấn đề gì khó khăn cả.
Thực sự bạn đồng nghiệp của Tàn Mộng Tử cũng đều là cao thủ PK, mấy tên này chuyên nghiệp hơn đám người chơi bình thường nhiều lắm. Nhưng Tàn Mộng Tử lại không làm như vậy, hắn cố ý để Kiếm Quỷ bám lấy là để mượn tai mắt của Kiếm Quỷ mà nói cho Cố Phi biết hắn không hề bày trò âm hiểm gì cả. Tuy rằng Kiếm Quỷ và Tàn Mộng Tử hai người không thấy lẫn nhau, nhưng Kiếm Quỷ đang ở gần dây thì cũng biết đại khái hướng đi của Tàn Mộng Tử, từ góc độ nhất định có thể phán đoán xem Tàn Mộng Tử đang làm gì.
Khi người bạn kia đang đi đến chỗ đặt bẫy, Tàn Mộng Tử bèn dẫn cái đuôi Kiếm Quỷ này đi dạo một vòng để cho hắn biết mìnhđang làm gì. Ví dụ như đi phòng đấu giá xem trang bị… Sau hai lần bị bạo từ đầu đến chân thì đây đúng là việc mà Tàn Mộng Tử cần phải làm nhất rồi.
Trong những thành phố hoa lệ, phồn vinh sẽ luôn có một vài chỗ hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo. Trong trò chơi cũng vậy, chủ thành cũng tuân theo mạch suy nghĩ này. Hai người kia đang cùng đám người Anh Trủng Nguyệt Tử, muốn đến một con phố nhỏ hình như T thuộc dạng trên, rời xa quảng trường chính. Nền đá được lát trên con đường này có những chỗ không trọn vẹn mà vỡ vụn, đất đá lộ rõ dưới mặt trời, không ít chỗ ngay cả cỏ dại đều mọc lên.
“Đi qua chỗ này thì quẹo qua bên phải, ở con phố thứ hai quẹo trái rồi đi xuyên qua sẽ đến bãi bắn của cung tiễn thủ. Từ cổng thành hướng nam mà muốn trở lại để logout thì con đường này là gần nhất.” Anh Trủng Nguyệt Tử giới thiệu với hai người.
“Xì~ Đi qua con hẻm Joker mới gần nhất!” Có người bất đồng ý kiến. Lúc này thành viên trong đoàn của đối phương đã đến kha khá, đã được hơn mười người, mỗi người đều là Tiềm Phục Giả, người nào người nấy đề vô cùng hèn mọn.
“Chém gió! Đường Rigi mới là đường gần nhất mà.” Lại có người không đồng ý.
Hai người bạn của Tàn Mộng Tử nghe mọi người tranh luận mà cảm thấy quãng thời gian qua mình đã sống uổng. Cùng chơi ở thành Vân Đoan lâu như thế, vậy mà tên mấy con đường đám người kia nói họ đều chưa từng nghe qua.
“Đừng cãi vớ vẩn, làm chính sự trước!” Anh Trủng Nguyệt Tử lên tiếng. Nhưng căn bản chẳng có ai nghe, cả đám vẫn ở chỗ cũ tranh luận luôn mồm, chỉ là trong tiếng cãi vã hỗn loạn có một câu hỏi vang lên: “Tiện nhân kia sẽ chạy từ đâu đến thế?”
Anh Trủng Nguyệt Tử nhìn về phía hai người kia: “Các anh chuẩn bị dụ hắn tới từ chỗ nào? Bọn tôi cần biết điểm này.”
“Cái này, thật sự cũng không chắc lắm, còn phải xem tình hình lúc đó nữa.” Hai người nói, kỳ thực là hai người trả lời không được. Dụ người đến thật khó mà nói chắc chắn phương hướng, tất cả những gì Tàn Mộng Tử làm được chỉ đặt toạ độ của mình tại đây, sau đó chờ Thiên Lý Nhất Túy dẫn xác đến mà thôi. Chứ ai biết hắn sẽ chạy đến từ chỗ nào? Hơn nữa mấy chỗ lạ hoắc này có khi Thiên Lý Nhất Túy không tìm ra nổi cũng không chừng. Hai người này lo ngại mà nghĩ ngợi.
“Ồ vậy à. Vậy cứ như vậy đi!” Anh Trủng Nguyệt Tử dùng hai bức tường chuyển sang cửa ngõ làm đáy, mà đỉnh thì giữ khoảng cách với bức tường đối diện một chút, tất cả tạo thành một hình tam giác. Sau đó lại ở chính giữa hình tam giác vẽ ra một đường giao nhau, đồng thời giảng giải cho hai người bạn của Tàn Mộng Tử: “Phương pháp bày trận thế này, chỉ có một yêu cầu: Rẽ hướng, tôi đảm bảo chỉ cần hắn rẽ hướng là sẽ đạp trúng bẫy.”
“Ồ?” Hai người nghi hoặc, cả hai đều hy vọng Anh Trủng Quyệt Tử sẽ giải thích thêm.
“Các anh xem!” Anh Trủng Nguyệt Tử vẽ một vài vòng tròn trên đường gạch chéo đã có ở hình tam giác: “Chúng ta sẽ ở chỗ này, chỗ này, chỗ này, và chỗ này… mà đặt bẫy.”
Anh Trủng Nguyệt Tử một hơi nói liên tục hơn mười “chỗ này”, vừa vẽ lên hơn mười cái vòng tròn ở trên đường chéo trong tam giác.
“Lúc này, dù đối phương có đi từ hướng nào đến, chỉ cần hắn rẽ hướng, tất nhiên sẽ đạp vào bẫy chúng ta đặt trong khu vực tam giác. Tuy rằng mật độ bẫy trong tam giác không quá dày đặc, nhưng các anh có thể tự trải nghiệm một chút!” Anh Trủng Nguyệt Tử cầm que vẽ vài vòng kia đâm vào mặt đất rồi nói: “Không cần biết đối phương đi đến từ chỗ nào, chỉ cần hắn bước vào khu vực tam giác này, bước đầu không đạp trúng, bước hai không đạp trúng, nếu có bước ba, bước thứ ba mà hắn không đạp trúng… Thì chúng tôi sẽ trả lại tiền hết!”
Hai người nhìn những vòng tròn trên đường tam giác trên đất mà run sợ.
“Nè, đi thử một chút xem, xem có đúng là sẽ đạp phải vòng hay không. Cứ thoải mái đi! bây giờ vẫn chưa có bẫy đâu, sợ cái gì!” Anh Trủng Nguyệt Tử cười nói.
Thế là hai người vội vàng sải bước về phía trước, từ ba hướng cửa ngõ đường chữ T đi tới, quẹo trái quẹo phải để thử nghiệm. Kết quả đúng như Anh Trủng Nguyệt Tử nói, dù đối phương có đi như thế nào, trong vòng ba bước sẽ đạp phải vòng liền.
“Mấy cái vòng này, hình như hơi lớn thì phải?” Có một người nhìn cái vòng tròn mình đang đạp lên nói.
“Ha hả, cái này là trò chơi mà, chứ các anh nghĩ là cái gì? Bẫy cũng có phạm vi mà, chỉ cần đạp vào phạm vi này thì bẫy sẽ được kích hoạt rồi kẹp chân và khóa hành động của mục tiêu liền, anh còn muốn đưa chân nhét vào trong bẫy chuẩn xác trăm phần trăm hay sao!” Anh Trủng Nguyệt Tử giải thích.
“À…”
Anh Trủng Nguyệt Tử tiếp tục đắc ý nói: “Thực ra nếu chúng tôi có đủ người thì khu vực tam giác này có thể mở rộng ra. Nếu như vậy thì hắn đi thẳng cũng sẽ đạp phải, chỉ tiếc là nhân thủ hiện tại không đủ nên khu vực trăm phần trăm dính bẫy cũng chỉ có một góc này. Mà phải yêu cầu đối phương rẽ hướng tới thì mới không có sơ suất. Chuyện này, người dẫn bên các anh có làm được không?”
“Cái đó… hẳn là không có vấn đề đâu!” Hai người nghĩ điều này thì họ có thể khống chế được.
“Vậy cứ đặt bẫy như thế nhé.” Anh Trủng Nguyệt Tử gật gật đầu, xoay người hô to với mấy tên vẫn còn đang cãi nhau kia: “Đi đặt bẫy! Đừng làm ồn nữa coi, an tĩnh chút!”
Cái đám kia vẫn không thèm nghe. Một đám vừa ầm ĩ cãi lộn vừa đặt bẫy. Hai người bạn của Tàn Mộng Tử đột nhiên nhớ tới một việc, hai người vội vã cản mọi người lại và nói: “Chờ đã.”
“Sao vậy?” Anh Trủng Nguyệt Tử nhìn về phía họ.
“Khu vực tam giác này quả thực là khu vực tất trúng. Nhưng nếu như vậy thì người phụ trách dẫn Thiên Lý Nhất Túy lại đây thì từ đầu đường rẽ vào cũng không thể tránh được, làm sao đây?” Hai người hỏi.
“Thì ra là dẫn địch như vậy, sao các anh không nói sớm!” Anh Trủng Nguyệt Tử nói rồi di chuyển khu vực tam giác một chút: “Vốn là sẽ không có khe hở chữ Y này đâu. Nhưng mà người của các anh muốn đi vào, tôi liền để lại nó, bản thân hắn phải cẩn thận một chút, nếu đạp trúng bẫy thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm nữa đâu.”
“Nếu vậy… bọn tôi phải nói cho hắn đi như thế nào!” Hai người vội la lên. Trong trò chơi, tọa độ là một khu vực tương đối, mà cái hình tam giác kia lại nằm hẳn trong một khu vực tọa độ. Bọn hắn không thể dùng tọa độ để chỉ dẫn đường đi được mà phải diễn tả bằng ngôn ngữ. Nhưng vùng đất tam giác đầy đường gạch chéo và hình tròn, khiến hai người cảm thấy mình có cảm giác hết sức vô lực.
“Như vậy đi!” Anh Trủng Nguyệt Tử cầm que vẽ một đường mờ mờ hình chữ Y lên mặt đất: “Bảo hắn men theo cái vạch này là đi, chắc chắn sẽ không trúng. Mà tôi không thể vẽ rõ ra được, vì vậy bảo hắn mở mắt to ra nhìn thật kỹ. Thị lực của hắn không vấn đề gì đi?”
“Không vấn đề gì! Không có vấn đề!” Hai người vội vàng nói.
“Cứ như vậy đi! Chúng tôi đặt bẫy, các anh dẫn người đến sớm sớm chút, làm xong sớm kết thúc công việc mau!”
Khi nói chuyện Anh Trủng Nguyệt Tử lộ ra sự tự tin sự tự tin vô cùng mạnh mẽ, điều này làm cho hai người kia càng ngày càng vững tin vào việc đây quả thật là một cao thủ. Nói đến chuyện bẫy rập là khí chất trang nghiêm, quả đúng như Tàn Mộng Tử đã nói, dù người này có bị rớt cấp không đặt được bẫy đi chăng nữa thì hắn vẫn là Nhà đặt bẫy đứng đầu thành Vân Đoan. Hai người đã đem tin tức bố trí thoả đáng thông báo cho Tàn Mộng Tử, đồng thời hai người cũng nhấn mạnh phải nhìn thấy hình vẽ chữ Y chỉ đường:
“Không đạp lên tuyến đường này, thì nhất định sẽ trúng bẫy, cậu nhất định phải cẩn thận!” Hai người son sắt thề thốt.
Họ đâu biết rằng cả công hội lẫn dong binh đoàn của Anh Trủng Nguyệt Tử đang loạn cào cào lên.
“Moá nó, Nguyệt Tử, cậu thật quá bỉ ổi rồi. Còn khu vực tam giác gì đấy, mệt cậu chế ra được.”
“Trong khu vực tam giác còn vẽ đầy OOXX, đê tiện, đệ tiện hết sức! Thảo nào không cua được người ta!”
“Phạm vi bẫy rập làm quái gì lớn như vậy được, cậu cứ vậy bắt nạt người không hiểu biết đi!”
“Lừa dối khách hàng như vậy còn muốn làm ăn về sau kiểu quái nào? Mau đóng cửa dẹp tiệm đi!”
“Ồn ào gì thế, mau làm việc!” Anh Trủng Nguyệt Tử mắng trong kênh chat.
“Mẹ nó, rốt cuộc đặt bẫy chỗ nào mới được, đi vẽ cái vòng lớn như vậy!” Có người oán thán.
“Ai bảo đặt trong vòng rồi? Tất cả rải trên tuyến đường chữ Y kia đi!” Anh Trủng Nguyệt Tử nói.