[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư
Chương 268 : Quyển 5 - Chương 268
Ngày đăng: 18:52 24/08/19
Cố Phi vừa chạy về phía Tịch Tiểu Thiên vừa gửi tin nhắn trong kênh chat: “Một người cuối cùng mà anh không biết ở chỗ nào, tôi biết cô ở đâu, tôi đi giải quyết đây!”
“Cô ấy? Nữ!!!!” Không thể không thừa nhận con người ai cũng có sở trường riêng. Điển hình như những chi tiết nhỏ nhặt như thế này, hai người Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh tư duy nhanh nhạy, phản ứng tốc độ bỏ xa Hàn Gia Công Tử.
“Ừm…” Cố Phi trả lời ậm ờ.
“Người đẹp hả?” Hai người dậm chân hỏi.
“Đúng vậy…” Điểm ấy Cố Phi không muốn cũng phải thừa nhận rồi!
“Ở chỗ nào, ở chỗ nào!” Hai người rống.
Lúc Cố Phi đọc tọa độ lên, Ngự Thiên Thần Minh liền ngửa mặt lên trời cười lớn: “Chiến Vô Thương, anh nghĩ anh nhanh hơn tôi sao?”
“Moá nó, đừng có ồn ào, bảo trì vệ sinh của kênh chat!” Hàn Gia Công Tử lên tiếng, điển hình của việc lấy công đè tư, đều đã đánh tới bây giờ, còn muốn kênh vệ sinh nỗi gì.
“Cậu chắc chắn người kia đang ở chỗ đó?” Hàn Gia Công Tử hỏi, nói thật, toạ độ của đối phương lại là chéo một đường so với hắn phán đoán, sai lệch như thế khiến mặt mũi của kẻ tự luyến cuồng này sao chịu được.
“Cái này…” Hàn Gia Công Tử vừa nói như vậy, Cố Phi cũng do dự.
Nói không sai đâu, Tịch Tiểu Thiên là loại người gì? Một cô gái lừa đảo đó! Biết đâu đây lại là một âm mưu thì sao! Hơn nữa, trước trận đấu cô ấy đã từng nói: Cô ấy sẽ rất hèn hạ… Mình không nên tin tưởng đơn giản như vậy mà!
“Kiếm Quỷ, cậu qua rừng cây mà tôi nói xem thử đi!” Hàn Gia Công Tử đã nhìn ra việc Cố Phi không dám chắc chắn.
“Ừ!” Kiếm Quỷ gật đầu lên đường.
Lúc này, Hàn Gia Công Tử cũng không còn ngồi dưới đất nữa mà hắn xách bình rượu đứng dậy, hướng chỗ mà Cố Phi nói rồi nhìn chằm chằm, giật mình nói: “Ái chà, không cần đâu, đúng là có người ở đó.”
“Hả?”
“Chỗ đó cũng không xê xích nhiều với tọa độ Thiên Lý vừa nói.” Hàn Gia Công Tử trả lời.
Hữu Ca đứng ở gần Hàn Gia Công Tử, đồng thời hắn cũng nhìn về phía xa. Lập tức hắn cũng biểu thị chứng thực.
“Ồ, vậy tôi đi qua đây.” Cố Phi nói rồi tiếp tục lên đường.
“Tôi cũng đi.” Ngự Thiên Thần Minh không muốn bỏ qua cơ hội được nhìn thấy người đẹp.
“Thiên Lý, anh nương tay với người đẹp sao?” Chiến Vô Thương đáng thương hề hề.
“Sẽ không.” Cố Phi quyết liệt nói.
“Ài, vậy tôi không đi đâu.” Chiến Vô Thương đã sớm đoán được đáp án. Hắn đã từng chứng kiến việc Cố Phi không hề nương tay khi đối chiến với các cô gái bên Trọng Sinh Tử Tinh. Chuyện lịch sự văn nhã như thương hoa tiếc ngọc này, tên cuồng PK này sợ là không thể hiểu được.
“Các cậu cứ đi đi, tôi sẽ linh hoạt thông báo động tĩnh của người này.” Hàn Gia Công Tử lại bắt đầu lấy bình rượu chuẩn bị cung cấp tọa độ. Nhưng kết quả là đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Điều này làm cho Hàn Gia Công Tử cảm thấy tài hoa chỉ huy của mình không chỗ phát huy, có hơi bực bội.
Trên bản đồ, Cố Phi cắm đầu chạy về phía kia. Còn Ngự Thiên Thần Minh thì có hơi khúc chiết, cậu ta hết chạy về phía đông rồi lại chạy về phía tây, một hồi sau lại chuyển qua hướng bắc rồi một hồi lại chuyển qua hướng nam. Cuối cùng hắn khóc oa oa trong kênh chat: “Tôi không tìm được tọa độ ở nơi nào!!!”
“Ha ha ha ha, cái thằng gà mù đường mà còn muốn ngắm gái đẹp nữa chứ. Lạc đường chết cmn trong rừng đi!” Chiến Vô Thương lập tức vui vẻ trở lại.
“Công Tử giúp tôi, chỉ đường giùm đi mà.” Ngự Thiên Thần Minh kêu gào.
“Thôi đi, Thiên Lý đã đến, chắc chỉ tốn hai giây là giải quyết đối thủ, cậu cứ nghỉ tại chỗ đi!” Hàn Gia Công Tử lười biếng nói. Phải biết rằng chỉ đường cho tên nhóc Ngự Thiên Thần Minh này là siêu cấp phiền toái.
Lúc trước khi hắn chỉ dẫn ba người tiến hành đánh chặn, Cố Phi và Kiếm Quỷ chỉ cần nói tọa độ là bọn họ sẽ lên đường lập tức. Nhưng Ngự Thiên Thần Minh này thì hay rồi, đến mức trước trước, sau sau, trái trái, phải phải tự tay dắt đi từng chút đến khi đối phương ở thẳng trước mặt thì mới được, giày vò Hàn Gia Công Tử quá chừng, sau cũng bất lực chỉ đại một phương hướng để cho cậu ta chạy thẳng tắp một đường cùng kẻ địch tự chạm vào nhau luôn rồi! Cũng may Ngự Thiên Thần Minh có Đôi Mắt Ưng nên thị lực rất tốt, Hàn Gia Công Tử không hề lo hắn không phát hiện ra đối phương ở trước mặt.
Ở bãi đất trống có tọa độ 398, 137. Tịch Tiểu Thiên vẫn ngồi im không nhúc nhích. Cô nàng cứ ngồi như trời chồng đến khi Cố Phi chạy đến từ phía xa. Khi chỉ cách đối phương mười mét thì hắn mới dừng lại, hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm cô ấy.
“Đến rồi!” Tịch Tiểu Thiên lơ đễnh, lúc này cô mới đứng từ dưới đất lên.
“Ừ, chỉ một mình cô thì còn đánh cái gì nữa, tự mình rút lui đi!” Cố Phi nói. Tự thoát ra sẽ không nâng điểm của đối phương lên, nhưng tổng thể thành tích thì đối phương vẫn lấy được “perfect” như cũ.
“Để làm chi, không dám đánh với tôi à!” Tịch Tiểu Thiên huơ huơ nắm đấm, trên tay cô nàng có có quấn băng như các quyền thủ. Nếu Cố Phi nhớ không lầm thì cô gái trước mặt này phải là một cung tiễn thủ đúng mà!
“Cô nhất định phải đánh với tôi sao? Cô phải biết, tôi ra tay rất nặng đó!” Cố Phi nhắc nhở.
Khi hai người mới quen, Cố Phi đã chém một đao làm Tịch Tiểu Thiên chảy máu như thác. Đó chính là lần Cố Phi ra tay nặng nhất từ lúc bắt đầu bước vào trò chơi. Từ lần đó trở đi, dù hắn có PK vô số trận nhưng vẫn chưa xuất hiện lại tình trạng như vậy.
Hắn không biết có phải lúc đó là do mọi người đẳng cấp còn thấp, trang bị kém nên rất yếu ớt, dễ bị thương nặng. Hay là do nhà phát hành thấy thương tổn như vậy quá thật nên đã lén lút điều chỉnh lại…
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đây cũng chỉ là trò chơi mà thôi, tạo hiệu ứng bị thương quá thật như vậy cũng có hơi quá mức. Vì trò chơi này chủ yếu vẫn là chiến đấu. Hằng ngày, người chơi đều luyện cấp, thực hiện nhiệm vụ chiến đấu hoặc đánh PK. Một ngày đều chịu thiên đao vạn quả, nếu thương thế quá thật thì, đây là tới chơi game hay là tới chịu lăng trì [1]?
[1] Lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên sẽ bị chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
“Yên tâm đi, tôi có kinh nghiệm bị giết đầy mình, có việc gì mà chưa thấy qua!” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Nếu đã như vậy…” Cuối cùng Cố Phi cũng rút kiếm. Hắn vốn không hề chuẩn bị nương tay với bất cứ ai, nhưng khi đối mặt với Tịch Tiểu Thiên, hắn vẫn luôn cảm thấy cô gái này có âm mưu gì đó.
“Dịch Chuyển Tức Thời, chuyển!” Miệng của Cố Phi khẽ động một cái liền hoàn tất ngâm xướng, âm lượng chỉ vừa đủ cho hắn và hệ thống nghe được, đây chính là kỹ xảo phát âm mà các cao thủ pháp sư hiện nay đều nắm giữ.
Thậm chí còn có lời đồn, các pháp sư của Thế Giới Song Song khi đi hát karaoke dù hát với giọng nhỏ vẫn phát âm rõ ràng, nhỏ hơn nữa cũng phát ra được!
Nháy mắt trên mảnh đất này, Cố Phi đã xuất hiện ở phía sau Tịch Tiểu Thiên. Nhưng cô gái này cũng không hổ là người thường bị người khác truy sát, dường như cô ấy cũng đã sớm cảm nhận được nguy hiểm sẽ phủ xuống, vì vậy thân thể cũng lập tức tránh về một bên. Đồng thời cô ấy cũng cao hứng quay đầu lại kêu lên: “Ha ha, trúng bẫy…”
Nhưng chỉ nói được phân nửa câu, bởi vì cô đã thấy thanh kiếm của Cố Phi đâm vào trên mặt đất. Mà nơi mà cô đã bố trí bẫy đã bắn ra, nhưng kẹp trúng trên thân kiếm của Cố Phi.
Lúc này, Cố Phi cũng cười híp mặt nhìn nói với cô: “Số lần cô chết chắc chắn không nhiều hơn số lần tôi chém người.”
Nói xong hắn đem kiếm xốc lên, xóa sạch bẫy rập: “Bây giờ cô đã lên đến cấp 40, có kinh nghiệm phong phú gì chứ, lại gạt người đi?” Cố Phi nói.
“Chẹp, lại bị anh phát hiện.” Tịch Tiểu Thiên rất trấn định.
“Động tác của cô quá chậm chạp, tôi nhớ trước đây cô cũng rất nhanh nhẹn mà, làm sao lại đổi thành chậm thế rồi?” Cố Phi nói.
“Có hai bước mà cũng nhìn ra được à!” Tịch Tiểu Thiên thán phục.
“Tất nhiên, chuyên nghiệp mà.” Cố Phi nói.
“Đúng là rất lợi hại, còn lợi hại hơn so với lời đồn trong truyền thuyết.” Tịch Tiểu Thiên cảm khái.
“Quá khen, tới cùng thì cô muốn làm trò gì?” Cố Phi càng nghĩ càng thấy đây là một âm mưu, nhìn đôi mắt trông mong mời gọi mình qua đây của Tịch Tiểu Thiên, chẳng lẽ cô ấy tưởng chỉ cần một cái bẫy phía sau là có thể bắt hắn? Cho dù lúc đó Cố Phi có đạp trúng cạm bẫy kia, nhưng bẫy này cũng chỉ hạn chế di động, người trúng bẫy vẫn có thể công kích. Mà kiểu tránh né như Tịch Tiểu Thiên vừa rồi, Cố Phi cảm giác mình có thể chém cô ấy hai kiếm cũng đủ thời gian nữa.
“Ha ha, anh đoán đi!” Tịch Tiểu Thiên tha thiết cười nói.
“Thôi… thời gian cũng chẳng còn nhiều, kết thúc đi!” Cố Phi giơ trường kiếm lên rồi vọt một bước đến trước người Tịch Tiểu Thiên. Cho dù cô ấy muốn tránh nhưng tốc độ di chuyển của cô nàng hôm nay quá chậm, Cố Phi cũng không muốn đoán nữa mà hắn quyết định lầm bầm ngâm xướng Song Viêm Thiểm trong miệng. Hắn chăm chú chém ra một kiếm không hề rườm rà, không có lưu chút đường sống nào.
Ánh sáng loá lên!
Chuyện Song Viêm Thiểm không giết được cung tiễn thủ thì Cố Phi đến nay chưa từng gặp qua, hiển nhiên Tịch Tiểu Thiên cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, gần như đồng thời, Cố Phi đột nhiên cảm giác được phạm vi ánh sáng trắng đang khuếch đại, không ngờ nó cũng bao phủ cả người hắn!
Đây là chuyện gì xảy ra? Cố Phi kinh ngạc phát hiện máu của mình tụt dốc không phanh, mà ở phía đối diện, Tịch Tiểu Thiên đang tan biến lại đưa tay làm thành hình một cây súng lục, chỉ vào Cố Phi, một mắt nheo lại: “Biu…”
Tịch Tiểu Thiên biến mất, Cố Phi ôm một đống nghi hoặc và khó hiệu trong bụn, cũng biến mất theo.
Trong bản đồ thi đấu, năm người cuối cùng nhận được tin tức, đều ngẩn ra.
“Yêu nữ phương nào, lại có thể đồng quy vu tận với đại tướng quân Thiên Lý của chúng ta?” Chiến Vô Thương kinh hô.
“Công Tử, các anh ở trên núi có thấy được gì không?” Kiếm Quỷ cũng rất ngạc nhiên, với thủ đoạn của Cố Phi, mười người còn bị hắn chém thành cặn bã, là ai có thể một thân một mình tiêu diệt Cố Phi? Mặc dù đối phương cũng chết, nhưng đây tuyệt đối là thành tựu cực giỏi số một luôn rồi.
Hàn Gia Công Tử với Hữu Ca hai mặt nhìn nhau. Thẳng thắn mà nói, hai người bọn họ vừa rồi đang bận tán dóc nên không để ý đến tình hình bên kia, một chút động tĩnh cũng không có chú ý tới.
“Khụ, nghe Thiên Lý nói, người nọ vẫn quen biết cùng cậu ấy, có phải vì nguyên nhân này mà bị ám toán không?” Hữu Ca suy đoán.
“Móa!” Hàn Gia Công Tử ném cái bình xuống dưới chân núi. Lúc này hệ thống đã bắt đầu thống kê thành tích, bởi vì Cố Phi vong trận nên hiển nhiên Công Tử tinh anh đoàn không đạt được “perfect” rồi.
Hữu Ca thấy Hàn Gia Công Tử hình như rất khó chịu, liền tiến lên an ủi: “Không sao đâu, hệ thống đã nói qua quy tắc rồi mà, “perfect” chỉ ảnh hưởng đến kinh nghiệm và tiền thưởng thông thường. Còn những phần thưởng khác lại không chịu ảnh hưởng bởi “perfect” đâu.”
Nhưng Hàn Gia Công Tử giống như không nghe được lời Hữu Ca nói, hắn nhìn đăm đăm vào chỗ hai người kia biến mất, bực tức nói:
“Quá phế đi, giây phút mấu chốt lại tuột xích!!!”