[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư
Chương 50 : Người bận rộn
Ngày đăng: 18:50 24/08/19
Dịch: ICY
Chỉnh sửa: WindDK
Bất tiếu thật sự chạy trốn như phát điên. Chỉ vỏn vẹn một giờ ở đây mà đã mất đi liền bốn cấp, lại còn mất cả vũ khí mạnh nhất, bây giờ Bất tiếu chắc chắn là người chơi khốn đốn nhất trong game này rồi.
Các thành viên trong guild của hắn sau khi nhận lệnh, vừa leo được lên mái nhà, thì đã thấy Cố Phi cùng Tịch Tiểu Thiên chạy xa tít tắp. Bất tiếu chỉ biết rống lên trong cay cú: “Mau đuổi theo! Mau đuổi theo!” Thành viên Tung Hoành Tứ Hải như đám ruồi không đầu bay tán loạn khắp nơi, càng lúc càng thêm mất kiên nhẫn, có tên đã bỏ ra ngoài thành farm quái, kẻ thì thuận đường nhận nhiệm vụ, đi mất hút, còn có người viện cớ có việc, chạy vào khu vực an toàn rồi nhanh chóng lủi mất.
Suy cho cùng cũng chỉ là trò chơi, tuy Bất Tiếu là thành viên cốt lõi, nhưng các thành viên khác gia nhập hội này hầu hết toàn vì hai chữ lợi ích, họ không rảnh mà giành thời gian làm việc vô bổ vì Bất Tiếu. Cho dù là Hội trưởng đi nữa, cũng chẳng ai mà lại phục tùng vô điều kiện. Lúc trước, họ chỉ đơn giản nghĩ mình là một thành viên hoạt động trong guild, thì phải có trách nhiệm nhất định nào đó, mới có ý muốn tới để hỗ trợ. Mà bây giờ mãi không thấy hiệu quả đâu, nên chẳng ai tự nguyện lãng phí thời gian của mình nữa, ngoại trừ Bất Tiếu và đám bạn bè bằng hữu thân thuộc.
Bất Tiếu dẫn đám bằng hữu còn lại của hắn chạy khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành tìm kiếm Cố Phi, cũng không quên dò hỏi trong kênh chat hội xem người khác có phát hiện gì không. Mới đầu còn có người phản hồi “Không có!”, nhưng ít lâu sau, đều chán không thèm quan tâm đến hắn nữa, trừ một số vốn chẳng có lòng tốt.
Bỗng trong kênh chat: “Ta nhìn thấy hắn ở phố Vỏ Sò rồi! Ta đuổi kịp hắn rồi!” – Ngự thiên thần minh hô
“Tốt lắm! Chờ chút tôi lập tức đến ngay.” Bất tiếu dẫn người chạy như điên, nhưng chỉ một lát sau, Ngự Thiên Thần Minh lại gọi: “YAA. A. A. . . , hắn vòng qua khúc ngoặt, biến mất rồi.” Bất Tiếu nghe vậy khá nản vì đi không được gì.
Liên tục như thế bốn lần, Bất Tiếu điên tiết: “Con mẹ nó! Ông đang làm cái quỷ gì vậy?”
Ngự Thiên Thần Minh nói một cách thần bí: “Ông đang nói tôi? Vậy hãy cho tôi biết làm thế nào để luôn nhìn thấy hắn đi?”
Bất tiếu tức ói máu, nhìn qua chỉ còn vài bạn bè đi theo mình, muốn khóc, lại không có nước mắt để mà khóc.
Đột nhiên cảm giác đỉnh đầu một mảnh âm u, vừa ngẩng đầu nhìn, một thân ảnh từ nóc nhà bay xuống, trong tay giơ cao thanh đơn đao, sáng đỏ rực đến chói mắt.
Mũ rơm rách nát, mạng đen che mặt, vạt áo phiêu trong gió, Bất Tiếu chỉ kịp kêu lên một tiếng “Ah!”
Quay đầu bồi thêm cho Bất Tiếu một đao về đằng sau, Cố Phi tiếp đất, chuyển mình hai bước, lại có lưỡng đao xoáy đến người Bất Tiếu, hỏa pháp gây ra, ngọn lửa vụt lóe, Bất Tiếu chẳng kịp trăn trối thì đã lên bảng đếm số. Cố Phi nhanh chóng bỏ chạy thật xa.
Đám bạn đi cùng Bất Tiếu lúc này mới như trong mộng vừa tỉnh, hô to đuổi theo Cố Phi.
Lại một lần nữa trở lại công hội đạo tặc. Bất Tiếu, trong kênh chat, liền một phen nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc lóc kể lể. Thành viên trong hội đều chết lặng. Nghiêm túc nghĩ lại, hiện tại Bất Tiếu đẳng cấp 25, có thể là thấp nhất trong số các đạo tặc của hội, màcực phẩm dao găm cũng đã bị mất. Thành viên chủ chốt? Ở nơi này để làm thống lĩnh cần phải dựa vào thực lực chứ không phải dựa vào quan hệ sẵn có, đại bộ phận thành viên trong tâm khảm đều hình dung một chữ: Không được!
Dù sao cũng là một trò chơi mới open, công hội mới thành lập, trong thời gian ngắn vẫn chưa hình thành, tích tụ được một sức mạnh lớn. Để có thể tổ chức một hoạt động lớn như vừa rồi, chú yếu là do trước kia đã tạo được lợi thế cách biệt nhờ luyện cấp trong trò chơi, thấy công hội có việc, cũng sắp ngựa phi tới hỗ trợ. Làm ầm ĩ lâu như vậy, điểm lợi thế đã biến mất, tất cả mọi người một lần nữa nhìn giá trị mà xem xét, cân nhắc lợi ích giữa việc trợ giúp một Bất Tiếu cấp 25 đáng hay là không đáng giá.
Tất nhiên câu trả lời là không.
Nhưng cũng không phải mọi người đều nghĩ như vậy. Ba gã thành viên chủ chốt khác của công hội, đã cảm thấy việc này làm tổn hại rất lớn đến hình tượng mặt mũi Tung Hoành Tứ Hải. Đệ nhất công hội Cloud City ư? Đó là đã sẵn sàng để đánh ra một trận long trời lở đất đấy, không phải như hôm nay, một trong các thành viên trung tâm của công hội đã bị chém thành bộ dạng như vậy, cái này ở bên ngoài không phải đã thành một trò cười?
Ba người đều cảm thấy nuốt không trôi cơn tức này, bất quá chỉ là do theo công hội từ góc độ xuất phát, về phần Bất Tiếu bên kia, đơn giản là vì hắn cấp cao trang bị tốt mà nhiều người đi theo, mới thu nạp được nhiều hội viên, chưa tới mức hình thành một tình bạn sâu sắc.
Cuối cùng, sau khi bàn bạc xong, ba người nhất trí quyết định: bắt buộc phải ra mặt, nếu không chẳng phải Tung Hoành Tứ Hải sẽ bị người ta xem thường sao?
Nhưng vào lúc này, tin tức Bất Tiếu bị giết lần thứ sáu đã truyền tới.
Tại khu vực an toàn Bất Tiếu khóc cả buổi, chứng kiến công hội ở bên trong tựa như không một tiếng động, liền mắng to một hồi nào là lạnh lùng, tình nghĩa, bla. . . bla. . . . Lúc này lại nhận được tin nhắn từ bạn bè, nói tên che mặt bị bọn hắn đuổi đến rất nhanh, một mực không thể bỏ rơi bọn hắn. Bất Tiếu đại hỷ, lao ra khỏi khu vực an toàn đồng thời nhắn lại chỉ đạo, muốn chặn đường Cố Phi một cú hoàn hảo.
Kết quả không như mong đợi, muốn ngăn mà không ngăn được. Cố phi trước mặt lao đến thoăn thoắt, trực tiếp cho Bất Tiếu một đạp mà ngã lăn xuống đất, lại cắm cho hắn lưỡng đao. Bất tiếu bị hạ còn 24 cấp.
Nhận được tin tức này ba thành viên trung tâm của Tung Hoành Tứ Hải hoàn toàn đứng ngồi không yên, phải có hành động. Công hội Tung Hoành Tứ Hải dù sao cũng là do ba người bọn hắn một tay gây dựng lên, lực hiệu triệu trong công hội so với Bất Tiếu mạnh mẽ hơn rất nhiều. Trước tiên là Võ Sĩ tiếng tăm nhất trong hội giơ một tay kêu gọi, mới khiến cho trăm thành viên Tung Hoành Tứ Hải hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuyên qua Nông trường thẳng hướng Vân Hà sơn cốc. Cứ tưởng rằng có thể giải quyết sự tình nhanh gọn, không ngờ sự việc hiện tại lại phiền toái như vậy. Sự tình cụ thể, đầu đuôi ngọn nguồn đến bây giờ ba người còn chưa hiểu đây này! Chỉ nghe nói giống như truy sát Bất Tiếu và đoạt dao găm của hắn còn không phải là cùng một người.
Ngay tại thời điểm ba người chuẩn bị có hành động, đột nhiên nhận được tin nhắn từ hội trưởng hội Trọng Sinh Tử Tinh gửi tới, muốn cùng ba vị bọn họ gặp mặt nói chuyện.
“Đảo Ảnh, ông đi tổ chức một chút nhân lực, tôi cùng Phong Hành đi gặp cô ta một lần.” Thành viên chủ chốt Tung Hoành Tứ Hải, đồng thời cũng là hội trưởng của hội, Vô Thệ Chi Kiếm nói.
Không ầm ĩ, hai bên hẹn nhau gặp mặt tại quán rượu Tiểu Lôi. Toàn bộ Cloud City chỉ có quán Tiểu Lôi có phòng, tương đối dễ dàng đàm luận sự tình.
Thất Nguyệt, Lạc Lạc, Liệt Liệt cùng Tiểu Vũ bốn người vừa ra khỏi khu vực an toàn đã trực tiếp tới, Vô Thệ Chi Kiếm cùng Phong Hành chỉ có 2 người. Phong Hành lúc trước đã cùng bốn cô gái trực tiếp đánh qua, đã cùng Liệt Liệt chào hỏi qua một quyền.
“Vị nào là Thất Nguyệt hội trưởng?” Vô Thệ Chi Kiếm sau khi ngồi xuống hỏi.
“Là tôi” Thất Nguyệt nói, “Trước tiên chờ một chút đã, còn có một thành viên nữa của tụi này chưa tới.”
Đang nói, Cố Phi mặt mày hớn hở,vội vã vén rèm nói to: “Thật vô ý, lại tới chậm rồi.”
Một bên vừa đi chém người, một bên còn muốn tới tham gia đàm phán, Cố Phi hôm nay tương đối bận rộn.
Cùng lúc Cố Phi vào cửa, Vô Thệ Chi Kiếm nhận được tin tức Bất Tiếu lần bị chém lần thứ 7, bây giờ đẳng cấp là 23.
Vô Thệ Chi Kiếm trong lúc nhất thời cũng không có để ý kĩ, nhìn qua Cố Phi nói: “Vị này chính là. . ?” Hắn từng nghe nói qua Trọng Sinh Tử Tinh là một hội toàn con gái, đối với Cố Phi đương nhiên không rõ ra sao.
Phong Hành lập tức giới thiệu với hắn một chút về Cố Phi, đặc biệt nhấn mạnh vào đoạn “đã đoạt con dao găm của Bất Tiếu”. Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm nghị, bắt đầu kính nể, bất kể thể nào, có thể trực tiếp cướp đi cực phẩm trang bị từ trong tay người khác như vậy thì thật là nhân vật nguy hiểm, Vô Thệ Chi Kiếm liền thu hồi kiếm của hắn.
Bởi vì muốn đàm phán, cho nên bốn vị cô nương cùng lách qua bên trái, đem bên phải để lại cho đối phương hai người. Cố Phi lúc này còn mỗi một mình, lại không có chỗ ngồi tương ứng, không còn cách nào đành phải ngồi xuống trung tâm chính cửa đối diện 6 người kia, người không biết nhìn còn tưởng Cố Phi đang chủ trì hội nghị nào đó.
“Chuyện ngày hôm nay, không biết Vô Thệ hội trưởng anh hiểu được bao nhiêu?” Thất Nguyệt bắt đầu nói.
“Việc này thì tôi chỉ biết là huynh đệ của của tôi, là Bất Tiếu, bị người ta giết liền bảy lần, còn bị đoạt mất cực phẩm dao găm Phong Chi Ám Ngữ. Đầu đuôi câu chuyện thì hình như là bởi vì hắn và Thất Nguyệt hội trưởng cô có chút bất đồng trong quá khứ?” Vô Thệ Chi Kiếm nói.
“Vậy, ngày hôm qua, trong thời gian chúng tôi đi làm nhiệm vụ công hội, người của Tung Hoành Tứ Hải có ý quấy rối, giết mười hai người của chúng tôi, Vô Thệ hội trưởng có biết không?” Thất Nguyệt hỏi.
“Hả! Tôi không biết!” Vô Thệ Chi Kiếm mờ mịt, quay đầu nhìn về phía Phong Hành.
“Ách, ngày hôm qua Bất Tiếu hình như là lên tiếng gọi người trong hội cùng hắn đi PK kia mà, ta hỏi hắn chuyện gì, hắn nói không có gì, chỉ một chút chuyện nhỏ, cần một vài huynh đệ tùy ý đến là được. Về sau chỉ có mấy người đang không có gì để làm cùng hắn đi. Chủ yếu vẫn là hắn cùng mấy người bằng hữu của hắn không à!” . Phong Hành nói.
“Hiện tại, Vô Thệ hội trưởng cũng nên tìm hiểu rõ sự việc đi à!” Thất Nguyệt nói.
“Thất Nguyệt hội trưởng có ý gì?” Vô Thệ Chi Kiếm hỏi.
“Không có gì, trò chơi thôi, cũng chỉ có chém chém giết giết, PK, loại sư tình này mỗi ngày đều có phát sinh. Chỉ là, chuyện này thật sự là vì tôi cùng Bất Tiếu đã có ân oán trong quá khứ nên mới xảy ra. Cho nên, nếu như hội mấy người muốn thay Bất Tiếu ra mặt mà nói chuyện. . . cảm phiền mấy người đừng tìm mấy cô gái trong công hội của tôi hay anh bạn này mà gây phiền toái nhé” Thất Nguyệt lúc nói chỉ chỉ Cố Phi.
“Việc này, vị bằng hữu kia hình như còn đoạt trang bị của Bất Tiếu, cái này. . .” Vô Thệ Chi Kiếm muốn dùng việc này làm điểm văn vẻ, không ngờ Cố Phi đột nhiên tay đưa miệng túi, móc ra Phong Chi Ám Ngữ ném lên bàn: “Đồ vật tại đây, ai muốn lấy thì lấy đi.”
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, mặc dù hắn là Pháp Sư không việc gì phải dùng đến dao găm, nhưng cũng có thể bán ra cho đạo tặc nào cần dùng, tuyệt đối sẽ có một cái giá xa xỉ. Thịt mỡ đến miệng, thật sự buông tay dễ dàng như vậy sao? Trước đây nghe Phong Hành kể sự tích Cố Phi đoạt dao găm, Vô Thệ Chi Kiếm còn tưởng đó là một nhân vật hết sức can đảm. Nhưng xem bây giờ, hình như cũng chẳng có gì đặc biệt! Còn chưa nói cái gì hắn đã sợ rồi sao?
Vô Thệ Chi Kiếm đang trong bụng cười thầm, Cố Phi đã đứng dậy: ” Dao găm này mấy ông cứ lấy về, còn về phần Bất Tiếu, tôi nghe nói lúc này hắn còn đang bị người ta đuổi theo chém nữa đấy! Xem ra là ai cũng cứu không được rồi. Vị huynh đệ kia, Bất Tiếu loại người này căn bản không đáng để mấy ông thay hắn ra mặt. Ông chỉ cần nói cho hắn biết, muốn cầm lại Phong Chi Ám Ngữ, thì điều kiện là phải rời khỏi công hội, ông nhìn xem hắn lựa chọn thế nào. Tôi còn có việc, đi trước đây, mấy người bàn chuyện tiếp đi!”
Cố Phi nói xong liền đứng dậy vén rèm rời khỏi phòng, lại chuyển hướng, đi ba bước, lập tức lại tiến vào một gian phòng khác.
“Tôi cần tiếp nước, đâu rồi!Mau mang ra đây, mệt chết mất!” Cố Phi tiến lại và kêu to.
Hàn Gia Công Tử đem một chén nước đã rót đầy đưa tới trước mặt hắn.
Cố Phi bưng lên ừng ực uống, một bên Ngự Thiên Thần Minh nói: “Bất Tiếu lần này theo khu vực an toàn trở ra khá nhanh, dẫn một vài người trong hội ra phố, vừa gào khóc trong kênh chat đây này!”
“Bà mẹ nó! Không nói sớm ah!” Cố Phi ném ly chạy vụt đi.
“Bất Tiếu thực sự có muốn cười cũng cười không nổi rồi. . .” Hàn Gia Công Tử lẩm bẩm.