[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư

Chương 78 : Tính kế

Ngày đăng: 18:50 24/08/19

Quần chiến dùng Ám Dạ Lưu Quang Kiếm có lẽ càng dễ phát huy, nhưng Cố Phi lúc này không thay đổi. Bởi vì hắn đã ngắm chuẩn điểm then chốt trong lần chiến đấu này. Đối phương có Mang Mang Mãng Mãng là một mục sư ở phía sau kịp thời cứu viện, trong mấy đợt Cố Phi tự mình tham dự chiến đấu quy mô lớn là chưa có trải nghiệm qua. Cố Phi từng trải nhiều lần chiến đấu, hoặc là một kích mục sư không có phản ứng; hoặc đối phương cảm thấy hoàn toàn không cần mục sư viện trợ. Nhưng lần này, Cố Phi gặp phải một đoàn đội lấy mục sư làm hạch tâm, Mang Mang Mãng Mãng một bên chỉ huy chiến đấu, một bên tiến hành phóng Hồi Phục Thuật. Dưới loại tình huống này, Cố Phi có 49% hỏa pháp công kích, đối với tiết tấu của mình là thứ làm nhiễu loạn, đối với tiết tấu của Mang Mang Mãng Mãng đồng dạng là nhiễu loạn. Ai có thể ở tình trạng quấy nhiễu này kiên trì không sai lầm lần nào đến cuối cùng, ai có khả năng liền là người thắng. Nhìn hiện giờ như Cố Phi và một đàn người xung quanh vây công hắn quyết đấu, trên thực tế là Cố Phi cùng Mang Mang Mãng Mãng phía sau quyết đấu. “Không để cho hắn có cơ hội xuất liên tục hai đao! Mọi người công kích gần nhau một chút!” Mang Mang Mãng Mãng la lên, nhắc nhở chỗ đứng mọi người. Cố Phi lại không có cơ hội tập trung hỏa lực liên tục công kích một người, đại bộ phận thời gian hắn né tránh và chống cự cho qua, có mấy lần suýt nữa bị đạo tặc quấn đến sau lưng Bối Thứ đâm trúng. Bớt thời giờ chém ra một đao, tuy có thể trúng mục tiêu đối phương, bất đắc dĩ dù cho ra hỏa pháp công kích cũng không thể nào một đao liền miểu sát. Bên kia Mang Mang Mãng Mãng đuổi kịp một cái Hồi Phục Thuật, Cố Phi một đao này liền tính là chém không. Dưới sự kịp thời chỉ huy và điều chỉnh của Mang Mang Mãng Mãng, thế cục không ngờ lần nữa về nguyên điểm ban đầu. Đối phương lại lộ ra vẻ thích ý mỉm cười: “Mày không phải là không nhường nữa sao? Mau tới treo bọn tao nha?” Nói xong mọi người cùng nhau cười ha ha, một bên tiếp tục sao chép câu đấy hướng Cố Phi chiêu hô. Cố Phi nhàn nhạt cười, không vội cũng không giận, tiếp tục cùng người trong khe chào hỏi, thình lình quét bên trên một đao. “Những người khác thối lui, Nhị Hổ, Toàn Phong Trảm!” Mang Mang Mãng Mãng chỉ huy chiến đấu. Mọi người nhanh chóng thối lui mấy bước, một tên chiến sĩ bước đi mạnh mẽ uy vũ tiến lên, hét lớn một tiếng, phát động sử dụng Toàn Phong Trảm. Thánh đấu sĩ có một câu danh ngôn: đồng dạng một chiêu thức không thể nào có hiệu quả hai lần. Tên này nói đối với Cố Phi loại này công phu đại sư đồng dạng hữu hiệu, càng huống chi trò chơi kỹ năng càng thêm cứng nhắc, tựa như Toàn Phong Trảm loại này, sử dụng thì cả người liền xoay tròn, không chút biến hóa. Đối phương khởi động trong chớp mắt, Cố Phi đao đã thấy khe hở xen vào, đương một tiếng động vang lên, nương theo lực này hướng bên cạnh bay nhanh. Bay như thế tuyệt đối không giống khi bị cách đấu gia Bão Thân Đầu còn có thể tạo cho thân thể hiện tượng khác, đây đơn giản là hiện tượng vật lý, trong lúc Cố Phi bay ra, thân thể y nguyên có thể linh hoạt thi triển. Trong không trung người cân đối, vững vàng, giương đao hướng bên người một tên gần nhất mãnh chém. Chiến sĩ kia gọi là Nhị Hổ lúc này còn tại chỗ cũ xoay tròn! Tất cả mọi người há to miệng, trừng lớn mắt. Đây là người nào vậy, Toàn Phong Trảm cũng đều chặn được? Bọn chúng cho rằng chặn Toàn Phong Trảm dựa vào lực lượng, thực tế Cố Phi xài hoàn toàn là kỹ xảo. “Sư phụ, rất anh tuấn đó!” Nọa Phu Cứu Tinh một bên la lên một bên tiếp tục giống cún chạy trốn. Trong mắt người Tiền Trần đều đã phát hiện cách đấu gia kia căn bản không cần lo đến, khó chơi chỉ có Cố Phi. Người này cũng không có giống cách đấu gia kia đông chạy tây trốn, hắn rõ ràng là chính diện cùng mọi người giao thủ, nhưng công kích mọi người hắn đều tránh được. “Lo lắng làm gì, nhanh cũng đều vây quanh đi, lưu cái khe hở, cung tiễn thủ cùng pháp sư cũng chuẩn bị!” Mang Mang Mãng Mãng một bên điên cuồng hồi máu cho tên bị Cố Phi mãnh chém một bên chỉ huy. Ai cũng không ngờ đến, chỉ là đối phó một người còn cần cận chiến viễn trình nhiều loại chức nghiệp phối hợp lẫn nhau, bởi vậy trong đội hình Tiền Trần pháp sư cùng cung tiễn thủ luôn không có nhập chiến đấu. Lúc này pháp sư giơ lên pháp trượng, cung tiễn thủ kéo cung cài tên, đều là vận sức chờ phát động. Nhưng Cố Phi lại sao lại không nghĩ tới điểm ấy, hắn bắt đầu cực lực di chuyển trong vòng người, pháp sư cùng cung tiễn thủ căn bản không cách nào nhắm vào. Trong Thế Giới Song Song không có cùng đội thì miễn thương tổn, pháp sư cùng cung tiễn thủ chiêu này thả ra đi, rất có khả năng trên đường liền bị người một nhà ngăn lại. Tình hình cùng trước đó giống y như đúc, đôi bên ai cũng không làm gì được ai. “Pháp sư, cung tiễn thủ tìm địa phương tốt tấn công!” Mang Mang Mãng Mãng kêu. Cố Phi lộ thích ý mỉm cười, tiếp tục né tránh, chống cự, bớt một chút thời giờ phản kích. Mang Mang Mãng Mãng có chút không hiểu, cứ thế duy trì liên tục, bất lợi hiển nhiên là hắn. Vì sao hắn còn muốn dùng biện pháp như vậy? Mang Mang Mãng Mãng mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ qua cái gì, càng nghĩ càng nóng ruột, vội vàng hô quát mấy cái truy kích Nọa Phu Cứu Tinh đừng lãng phí thời gian, cùng nhau tiến đến bao vây trừ khử Cố Phi. Không chừng vừa mới bắt đầu gọi những người này đến hỗ trợ, tên này thực sự có chút khó chơi. Người này rốt cuộc là ai? Mang Mang Mãng Mãng nghĩ, tranh thủ thời gian hướng Cố Phi thi triển một cái giám định thuật. Từ trang bị đến đẳng cấp đều hiển thị dấu chấm hỏi không biết được. Giám định thuật thất bại. Mang Mang Mãng Mãng càng lo nghĩ, không ngừng thúc giục pháp sư cùng cung tiễn thủ động tác nhanh một chút. Lúc này trường bên trên lại đột nhiên phát sinh dị biến, một tên đạo tặc kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống bên dưới đao Cố Phi, trước khi đi quay lại kinh ngạc nhìn Mang Mang Mãng Mãng liếc một cái. Mang Mang Mãng Mãng ngẩn ra, đợi Cố Phi lại chém một vào trên thân một người, vội vàng nghĩ phóng Hồi Phục Thuật, cô mới lưu ý đến một trọng đại vấn đề: pháp lực của cô dùng hết. Trong Thế Giới Song Song không có nước thuốc, chí ít hiện tại không có ai gặp qua. Người chơi luyện cấp bậc khi cần khôi phục sinh mệnh cùng pháp lực, cũng đều tạm thời thối lui sang bên cạnh, ở trạng thái tĩnh chờ tự động khôi phục, hoặc là ăn thức ăn, hoa quả để khôi phục sinh mệnh cùng pháp lực. Trong trạng thái chiến đấu, cũng có tự động hồi phục nhất định, nhưng cực kỳ ít ỏi. Mà trạng thái tĩnh, cũng không phải chỉ cần đứng bất động là được. Tựa như Mang Mang Mãng Mãng vừa rồi không ngừng phóng thích Hồi Phục Thuật, mặc dù dưới chân không có di động qua, nhưng cũng không phải trạng thái tĩnh. Muốn đi vào trạng thái tĩnh, yêu cầu người chơi đình chỉ công kích, di động, phóng thích kỹ năng các loại động tác sau ba mươi giây. Mang Mang Mãng Mãng đột nhiên ý thức được, trong quá trình mình ở bên tiến hành viện trợ, một lần cũng không có tiến vào trạng thái tĩnh. Tên kia, có mấy lần tình huống của hắn rất nguy hiểm, nhưng vẫn mạo hiểm tuyển chọn công kích. Sự lựa chọn này, không phải hắn nghĩ muốn nhanh chóng đánh bại đối thủ, mà là vì phòng ngừa chính mình tại chỗ bất động ba mươi giây mà tiến vào trạng thái tĩnh. Tính cho tới nay, chào hỏi, công kích, cũng không phải vô vị, đối phương rõ ràng đều tính kế chính mình. Mang Mang Mãng Mãng lúc này mới phản ứng qua, người cô cả kinh, thân toát ra một trận mồ hôi lạnh. Mà phía bên kia chiến đấu phát ra một tiếng hét thảm, lại một người bị Cố Phi chém chết. Tất cả thành viên đều quay đầu, kinh ngạc nhìn về Mang Mang Mãng Mãng. “Mãng Mãng! Làm gì vậy?” Có người gọi. “Cô ta không có pháp lực.” Cố Phi mỉm cười thay mọi người giải thích. Quả nhiên là chuyện hắn tính toán trước!!! Mang Mang Mãng Mãng chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu, mắt thấy đám người bị Cố Phi chơi đùa, chính mình vẫn không cách nào viện trợ. Lúc này trái lại thì rất nhanh tiến vào trạng thái tĩnh, nhưng dù là trạng thái tĩnh, đợi pháp lực hồi phục đủ để phóng một cái Hồi Phục Thuật, vậy chẳng khác như muối bỏ biển. Nếu như đợi toàn bộ hồi phục tốt, chiến trường còn có thể thừa lại mấy người? Thế nhưng… dù không có mình viện trợ, phe mình nhiều người như vậy, thế nào còn có thể bị hắn một người áp chế lại? Hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều, cần phải khẩn cấp nhanh chóng khôi phục pháp lực. Mang Mang Mãng Mãng vội vàng từ trong miệng túi móc ra một cái quả táo. Trong trạng thái tĩnh ăn hoa quả có thể cho pháp lực khôi phục càng thêm nhanh chóng, cơ bản gặm mấy ngụm nuốt vào bụng liền thấy hiệu quả. Mang Mang Mãng Mãng cầm quả táo vội vàng há miệng muốn gặm, Cố Phi thấy được, nhàn nhạt cười nói: “Hiện tại mới ăn, không muộn sao?” Mang Mang Mãng Mãng ngẩn ra, cũng là không kịp để ý tới ý tứ trong lời nói của Cố Phi, tiếp tục gặm. “Nhìn sau lưng.” Cố Phi nói. Mang Mang Mãng Mãng cả kinh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Liễu Hạ! Từ chiến đấu bắt đầu không biết từ lúc nào, cô nương này đã không thấy tăm hơi. Giờ khắc này, cô nhớ tới cô nương này là đạo tặc, mà đạo tặc Tiềm Hành, còn có một kỹ năng thi triển sau lưng người ta – Bối Thứ. Không đợi nàng quay lại, phía sau lưng đã truyền đến cảm giác lạnh thấu tâm. Liễu Hạ thân ảnh hiện dần sau lưng nàng. Những người khác kêu sợ hãi, bỏ qua Cố Phi trở về cứu viện, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Mục sư thêm trí lực máu không nhiều, huống chi trường bào của mục sư lực phòng ngự lực cùng trường bào của pháp sư là tương đương nhau, trong khi giãy chết, lúc này cô đã không còn pháp lực, không cách nào cấp chính mình một chiêu Hồi Phục Thuật. Tốc độ lại chậm, không cách nào tránh được Liễu Hạ đuổi chém. Sau một nhát Bối Thứ thì Liễu Hạ lại đuổi kịp đâm thêm ba nhát, Mang Mang Mãng Mãng cuối cùng vẫn không cam lòng ngả xuống đất, sắp chết không hề để ý kẻ giết cô là Liễu Hạ, ngược lại oán hận hướng Cố Phi trừng mắt. “Ha ha, cuối cùng giết chết cô á!” Liễu Hạ hoan hô, nhưng nàng rất nhanh bị các mấy người còn lại bao vây ở bên trong. Vài giây đã bị mọi người giải quyết. Vừa giết Mang Mang Mãng Mãng, Liễu Hạ không thể nghi ngờ đang nắm giữ một điểm giá trị PK, lúc này bị giết, nhận được trừng phạt nặng là mất hai cấp bậc. Ngay cả như vậy, cũng không làm giảm bớt ý cười trên mặt cô chút nào, trước lúc biến mất một khắc, nàng hướng về phía Cố Phi hô to: “Cảm tạ anh á!” Cố Phi hướng cô vẫy tay, như là tống biệt. Chiến đấu vừa mới bắt đầu, Nọa Phu Cứu Tinh lộ vẻ thần thông một khắc. Liễu Hạ ở sau lưng Cố Phi nhẹ giọng hỏi: “Tôi có cơ hội tự tay giết ả sao?” “Có, nhưng cô rất có khả năng cũng sẽ chết.” “Đồng quy vu tận sao? Tốt lắm nha!” “…” “Lúc nào là cơ hội?” “Lúc cô ta không có pháp lực.” Cơ hội như vậy cuối cùng đến, Liễu Hạ hi sinh hai cấp bậc, mà Cố Phi, lại nhiều thêm ba điểm giá trị PK. Chỉ là lúc này, trong lồng ngực nhiệt huyết sôi trào. Giá trị PK? Cứ kệ nó tăng thì cứ tăng đi! Đối phương chém chết Liễu Hạ xong liền nhìn về hắn với ánh mắt thù hận, Cố Phi đột nhiên thoát đi Nhiên Thiêu Trường Bào, thay vào Nguyệt Dạ Linh Bào màu đen. Viêm Chi Tẩy Lễ nhét vào miệng túi, rút ra Ám Dạ Lưu Quang Kiếm. “Moá, là hắn! Giết hội trưởng chính là hắn!” Thành viên có tham gia hành động bao vây lúc trước lập tức nhận ra hắc y tử kiếm của Cố Phi. “Không sai, là ta!” Cố Phi quát, trong tay trường kiếm vung lên, một vòng bụi bặm tản ra khắp nơi phi dương, “Đến đi! Không phải là muốn giết ta sao? Bước vào vòng kiếm của ta thử xem!” Cố Phi nói những lời này phi thường thích thú. Không có ai cử động. Mà trên đỉnh, đột nhiên hiển hiện ra mấy thân ảnh, có người bắt đầu len lén nhắm vào Cố Phi. Cố Phi mạnh mẽ xoay người, kiếm chỉ hướng về phía tên ở trên đỉnh kia. “Hỏa Cầu, Bắn!” Cố Phi gọi. Một khoả hỏa cầu từ mũi kiếm bay ra, bay về phía cung tiễn thủ trên đỉnh đang cài tên. “Thì ra hắn là pháp sư. Chẳng qua, chính là một cái hỏa cầu…” cung tiễn thủ cười lạnh, cũng không tránh trốn, dần dần kéo trường cung của hắn. Xem ta bắn tỉa đi… cung tiễn thủ trong lòng mặc niệm. Thế nhưng, hắn chung quy không có cơ hội thả một tiễn này ra, lúc hỏa cầu trên thân hắn nổ tung, hắn liền biến mất.​