Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 109 : Gây rối tửu lâu

Ngày đăng: 05:32 19/04/20


Tửu lâu do người chơi mở quả không giống với hệ thống mở, rõ ràng nhân khí nhiều hơn hẳn.



Nếu hỏi nhiều hơn chỗ nào, anh bạn ngó xem, vừa vào cửa đã đụng hai băng cãi nhau rồi.



Mấy người chơi nam bao vây một mỹ nữ ở giữa, hùng hổ chửi ầm lên. Mà mỹ nữ kia thân hình yểu điệu, nhưng không hề lùi bước.



Nhìn tư thế này, hình như là cảnh kinh điển mấy tay lưu manh đùa giỡn mỹ nữ. Lương Tu Ngôn vốn có nguyên tắc không có náo nhiệt nào không góp vui được, vì thế quẳng nhiệm vụ sang một bên, đứng đảm nhiệm quần chúng vây xem.



Cậu nam sinh dẫn đầu khoảng chừng mười tám, mười chín, gương mặt trẻ con, có lẽ còn là học sinh, gào lên tức giận: “Chạy trốn tới nay, giờ xem ngươi còn trốn đi đâu! Tên trộm vặt mau trả đồ lại cho bọn ta!”



Tiểu mỹ nữ hất hàm, nói: “Ai trộm đồ của các ngươi, trên bí tịch này có viết tên các ngươi à?”



“Ngươi còn nói láo? Bọn ta trầy trật đánh chết quái, ngươi lại thừa cơ a!”



“Lời này thiệt kỳ cục, trên đường rơi đồ còn không cho người ta nhặt hả?”



Lương Tu Ngôn xem như hiểu đại khái, vốn cảm thấy mấy tên đàn ông con trai chặn con gái người ta thì hơi quá đáng, nhưng nay đã biết hóa ra cô nàng này cướp trang bị người ta, lập tức độ thiện cảm với cô nàng rơi tự do, đứng về phía nhóm người chơi nam.



“Còn nói nhảm với cô ta làm gì.” Người nam sinh có vóc người gầy gầy đứng ra nói, “Chúng ta đã quá khách khí với cô ta, đừng đem khách khí thành phúc khí, nếu bây giờ ngươi không giao ra, bọn ta liền chém ngươi tới khi bí tịch rơi ra, còn chém bao lần mới bạo, thì phải xem số ngươi tốt hay không.”



“Bớt uy hiếp ta nhé, không suy nghĩ mình có bao nhiêu cân lương.”  Tiểu mỹ nữ cười lạnh.



Lời này quả nhiên khích thích tụi con trai kia, cả đám bắt đầu xoa tay, tay đầu lĩnh cũng không nói nhảm nữa, từ trong bao phục lấy ra vũ khí, nói: “Được lắm, đừng nói sao bọn ta lấy nhiều khi ít.”




Dù tiểu mỹ nữ đã biết ý đồ của Tùy Phong, nhưng cô vốn kiếm tiền, có ông chủ lớn ở đây, ngu chi không bán. “Được, 20 kim, không trả giá.”



20 kim? Lương Tu Ngôn nghe xong mém tí cắt đứt lưỡi mình, cắt cổ giữa ban ngày a.



Tùy Phong ý cười càng sâu, cặp mắt hoa đào sắp hít thành một đường, “Tâm của cô nương có phần đen quá rồi. Giá trị của bí tịch này, ta với cô trong lòng rõ ràng. Cấp cao không thèm, cấp thấp không dùng được, cơ bản vô bổ, 12 kim.”



“Không…”



Tiểu mỹ nữ còn muốn trả giá, chợt nghe Tùy Phong chậm rãi cắt ngang: “Cô nương chớ vội cự tuyệt, đừng ngại cân nhắc suy nghĩ lại, giá của ta đã cao hơn 20% so với thị trường rồi.”



Tiểu mỹ nữ hành nghề bao lâu nay, trong lòng tự nhiên rõ ràng, hơn nữa tình thế hiện tại, khẽ cắn môi, nói: “Thành giao.”



Hai người tiền trao cháo múc xong, tiểu mỹ nữ quay đầu bước đi. Còn Tùy Phong giao bí tịch cho người con trai đầu lĩnh.



“Này… Chuyện nhỏ bé này, để Tùy lão bản giúp nhóm ta bỏ tiền?”



“Chút tiền lẻ thôi,” Tùy Phong vẫn cứ nhét bí tịch vào trong tay cậu ta, không để cậu từ chối nhiều, “Vả lại ta không đúng trước, đừng khách sáo với ta nữa.”



“Vậy đa tạ Tùy lão bản.”



Tùy Phong cùng bọn họ khách sáo vài câu, ngươi chơi vây xem thấy cục diện mới rồi còn giương cung bạt kiếm, được Tùy Phong hóa giải nhanh gọn lẹ, đều tự trở về chỗ ngồi của mình ăn tiếp, thuận tiện khen mấy câu như Tùy lão bản đối nhân xử thế, thủ đoạn cao minh, v..v..