Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 19 : Học trưởng phúc hắc

Ngày đăng: 05:31 19/04/20


Lương Tu Ngôn tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình nằm trên mặt đất, lúc này mới ý thức được mình còn đang trong trò chơi. Tay cậu chống lên sàn nhà, làm bản thân ngồi xuống dựa vào giá sách, kết quả vừa động liền cảm thấy cả người đau nhức, giống bị xe nghiền qua một lần, bộ linh kiện đều lỏng lẻo. Hơn nữa hậu huyệt vừa tê lại vừa đau, nếu không phải còn trong phó bản, cậu đã trực tiếp logout.



Bên cạnh còn có ngọn nến chết tiệt tra tấn phía trước cậu xong rồi lại tra tấn mặt sau cậu, Lương Tu Ngôn nhìn tên đầu sỏ đó liền hận nghiến răng nghiến lợi.



Con mẹ nó, lão tử thế nào cũng phải……



“Thực xin lỗi, dường như đã làm quá phận rồi.”



Nghe được người yêu thành khẩn giải thích như thế, Lương Tu Ngôn làm sao còn vậy nữa, chỉ có thể đem oán khí đều nuốt trở về, mạnh cười nói: “Không quan hệ, không đau mà.”



Mạc Tuấn Ninh kéo tay Lương Tu Ngôn, tựa như kỵ sĩ hành lễ với công chúa, hôn hôn mu bàn tay cậu, nói: “Yên tâm, ta lần sau sẽ không như vậy nữa.” Lần sau nhất định phải chơi càng kịch liệt thêm.



Lương Tu Ngôn đương nhiên sẽ không biết ý tưởng trong tâm của Mạc Tuấn Ninh, nếu biết, cậu hiện tại nhất định sẽ không một lòng cảm động khi được nam nhân săn sóc.



“Kỳ thật…… Kỳ thật ta cũng cảm thấy thực thích.” Lương Tu Ngôn nói xong, phát hiện ánh mắt Mạc Tuấn Ninh nhìn mình thay đổi, lập tức ý thức được không ổn, vội vàng ngăn đề tài, “Chúng ta vẫn là mau tìm thạch Hoài Nhơn đi.”



Giỡn chắc, tới một lần nữa còn không phải muốn mạng nhỏ của cậu sao!



“Từ từ……”



Cái gì? Lương Tu Ngôn cảnh giác chăm chú nhìn hắn, theo bản năng che mông, trong lòng lại vì bản thân mà bi ai, học trưởng nếu lại yêu cầu một lần nữa chính mình thật sự sẽ cự tuyệt sao? Ai, đương nhiên sẽ không……



“Lặp lại lời thổ lộ với ta lúc trước coi.”



“Ta không có thổ lộ!” Lương Tu Ngôn chẳng chút suy nghĩ thốt ra, cậu mới không muốn nhớ tới màn đó đâu, thực mất mặt.



“Không có?”



Mạc Tuấn Ninh sắc mặt lạnh lùng, Lương Tu Ngôn liền lập tức đầu hàng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, ta thích ngươi.”



“Thật sự?”



Không nghĩ tới học trưởng để ý mình như vậy, Lương Tu Ngôn âm thầm đắc ý,“So với trân châu còn muốn hơn.”



“Vậy ngươi nhất định hy vọng lại một lần nữa nhỉ.”
Sau khi Lương Tu Ngôn đáp ứng, Thạch Hoài Nhơn vì tỏ vẻ cảm tạ nên tặng lễ vật cho cậu. Lương Tu Ngôn không nghĩ tới chuyển lời lại có thể có thưởng cho, với lại còn có một ít vật phẩm trang sức, phấn khích vô cùng, vội vàng xem thuộc tính.



“Khi cùng người yêu phát sinh quan hệ, gia tăng thuộc tính dâm đãng 50%.”



Lương Tu Ngôn phẫn nộ rồi, ai muốn loại  thưởng cho này chứ! Cậu hận không thể ném ngay tại chỗ, nhưng  ngẫm nghĩ lại dù sao cũng là kiện trang bị, vẫn bỏ vào bao phục.



Nói không chừng ngày nào đó cần nha, Lương Tu Ngôn chăm chú nhìn Mạc Tuấn Ninh, trong lòng định ra tính toán nhỏ nhặt.



Mà Thạch Hoài Nhơn bên này, còn nói chút lời cảm tạ sau đó, vặn ngọn đèn trên bàn, trên vách tường đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.



Hiện tại Lương Tu Ngôn đối thứ này đã không còn thấy quái dị, cùng Mạc Tuấn Ninh song song ly khai phó bản.



Ra huyệt động, sau đó do Mạc Tuấn Ninh nhận được bồ câu đưa tin nói công đoàn có việc phải quay về, Lương Tu Ngôn đành phải tự mình về chỗ Mạnh Lãng Đình giao nhiệm vụ.



Tạm thời không đề cập tới chuyện Lương Tu Ngôn bên đấy giao nhiệm vụ xuất sư, lại bàn tới Mạc Tuấn Ninh cái gọi công đoàn có việc là chỉ ──



Vương Ngữ Yên vừa thấy Mạc Tuấn Ninh tới liền chạy lên tranh công: “Hội trưởng, lúc nãy ta biểu hiện được hen, chết cũng chết tự nhiên như thế, hoàn toàn không có chậm trễ các ngươi nói chuyện yêu đương đâu.”



Mạc Tuấn Ninh gật gật đầu tỏ vẻ tán thành,“Thứ gì trong kho tàng, ngươi tùy tiện chọn đi.”



“Hắc hắc, này ta đều không cần, lưu cho người khác đi,” Vương Ngữ Yên cười đến vẻ mặt quỷ dị, chỉ thấy từ trong bao phục lấy ra mấy tờ giấy, nói,“Hội trưởng, ngươi chỉ cần làm cái đề này thì tốt rồi.”



Mạc Tuấn Ninh tiếp nhận, nhìn lướt qua, nhíu mi hỏi: “Một trăm câu?”



Vương Ngữ Yên nghe ra giọng điệu hội trưởng không tốt, vội vàng nói: “Năm mươi câu cũng được a.”



“Năm mươi câu a,” Mạc Tuấn Ninh nhìn giấy, nói, “họ tên của ngươi ……”



“Không phải, không phải!” Vương Ngữ Yên vội gào lên,“Là năm mươi câu mặt sau.”



“Ngươi sao chẳng nói rõ ràng a, ta bắt đầu làm,  năm mươi câu mặt sau lần tới nói tiếp.”



“Ai u, hội trưởng, ngài không phải như vậy a, xem ta như địch quân xâm nhập ấy, xin tuân theo chỉ thị tối cao của ngài, không phát sinh tiếp xúc thân thể, không phát sinh ngôn ngữ ái muội, tùy thời tùy chỗ cung cấp vị trí tọa độ địch nhân, làm năm mươi câu hỏi phía sau nhé!”