Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh
Chương 28 : Biến miêu dược tề (thuốc biến thành mèo)
Ngày đăng: 05:31 19/04/20
Ngày hôm sau, Lương Tu Ngôn mang theo tâm tình thấp thỏm bất an login, không biết hai anh em này ở nhà thương lượng như thế nào, tính cho cậu kiểu phán quyết chung thẩm ra sao.
Thời điểm Lương Tu Ngôn login, Hắc vân áp thành và Mạc Tuấn Ninh hai người đều đã ở đấy. Ra ngoài dự kiến của cậu, hai người thế mà chung sống hòa bình không có mùi thuốc súng hiếm thấy.
“Học trưởng?” Lương Tu Ngôn lại gần, thật cẩn thận gọi hắn.
“Lên đây?” Mạc Tuấn Ninh thấy bộ dạng cậu như cún con lấy lòng, không khỏi cười cười, hỏi, “Ngày hôm qua ngủ ngon chứ?”
Oa, nụ cười đó đủ làm Lương Tu Ngôn mắt hoá tình, huống chi Mạc Tuấn Ninh còn đối cậu biểu hiện ra thứ tình cảm quan tâm, Lương Tu Ngôn liên tiếp gật đầu: “Ừ, ừ, ngươi không tức giận thì tốt rồi.”
Nhìn cậu bày bộ dạng ấy, Mạc Tuấn Ninh nhịn không được xoa xoa đầu của cậu, nói: “Ta tức giận thì có ích sao?”
“Đương nhiên, ngươi có biết ngươi cả đời giận ta thì……”
“Khụ khụ.”
Lương Tu Ngôn thế mới chú ý tới Hắc vân áp thành tại kia, mặt đen như đáy nồi, thế là lập tức im tiếng.
Mạc Tuấn Ninh xem vào mắt cũng chỉ có phần thở dài, “Ngày hôm qua tụi ta đã thương lượng qua, để đảm bảo sự công bằng, trước khi ngươi chưa có lựa chọn, chúng ta ai cũng sẽ không thượng ngươi.”
Mạc Tuấn Ninh xem vào mắt cũng chỉ có phần thở dài, “Ngày hôm qua tụi ta đã thương lượng qua, để đảm bảo sự công bằng, trước khi ngươi chưa có lựa chọn, chúng ta ai cũng sẽ không thượng ngươi.”
Nghe ra còn đối cậu rất có lợi, Lương Tu Ngôn nghĩ, nguyên bản đã muốn làm tốt sẽ bị tiền gian hậu sát, tiền sát hậu gian, chuẩn bị vài thứ gian gian sát sát, không nghĩ đơn giản lại chẳng có chuyện gì, thở một hơi nhẹ nhõm.
Thế là, ba người lại ra đi, tạm thời ký kết hiệp nghị chung sống hoà bình Mạc Tuấn Ninh và Hắc vân áp thành cũng không hề một đường tranh đấu gay gắt, nên dẫn quái thì dẫn quái, nên đánh quái thì đánh quái, Lương Tu Ngôn chỉ cần ngồi thu kinh nghiệm là tốt rồi.
Bởi vì không có tọa độ cụ thể của Lệ Đình, lại thêm sa mạc rộng lớn. Đến buổi tối, vẫn không phát hiện thứ gọi là ốc đảo, đành phải logout trước, ngày mai tiếp tục tìm kiếm. Nhưng địa phương hoang vắng này, rất ít người đến đánh quái, quái dày đặc, thành nơi logout không an toàn.
May mắn Mạc Tuấn Ninh nghĩ chu đáo, còn chuẩn bị lều trại. Căn cứ thiết lập của hệ thống, chỉ cần người ở trong lều trại, quái sẽ không công kích. Bởi vậy thời gian login ngày hôm sau ba người ước định tốt, ở trong lều cùng nhau logout.
Ngày hôm sau, Lương Tu Ngôn đúng giờ login, phát hiện trong lều chỉ có một mình Mạc Tuấn Ninh, không thấy bóng người cuả Hắc vân áp thành.
“Di, tên kia đâu?” Lương Tu Ngôn hỏi.
“Bị giáo sư gọi hắn đến trường, không cần chờ hắn.”
Lương Tu Ngôn nghe, sao cũng cảm thấy bên trong có điểm hương vị âm mưu. Bất quá mắt thấy Mạc Tuấn Ninh từng bước tới gần, cậu hiện tại là Bồ Tát đất sét qua sông tự thân khó bảo toàn, thế nào còn rảnh đi quan tâm người khác.
Nam nhân cả người phát ra hơi thở nguy hiểm, Lương Tu Ngôn không khỏi khẩn trương đứng lên, “Học trưởng, ngươi…… Ngươi không nên xằng bậy.”
Nam nhân cả người phát ra hơi thở nguy hiểm, Lương Tu Ngôn không khỏi khẩn trương đứng lên, “Học trưởng, ngươi…… Ngươi không nên xằng bậy.”
“Ta không thể xằng bậy, Mạc Hạo Vũ thì có thể?”
Còn nói không tức giận, căn bản là ghi hận chuyện ngày đó mà! Lương Tu Ngôn vì làm cho hắn nguôi giận, đành phải bồi khuôn mặt tươi cười, “Đương nhiên không phải, ngươi nghĩ xằng bậy sao đều được, chính là đừng thượng đạo cụ.”
“Hử?”
Mạc Tuấn Ninh chau mày, Lương Tu Ngôn trong lòng chính là căng thẳng, khẽ cắn môi, thành thật nói:“Thượng đạo cụ cũng được.”
“Thế này mới ngoan,” Mạc Tuấn Ninh lộ ra tươi cười vừa lòng, xuất ra một viên thuốc cho hắn, “trước nuốt xuống đi.”
Lúc này, Lương Tu Ngôn tràn ngập cảm giác nguy cơ, ngay cả tay nhận dược cũng không tự giác có chút run run, bất quá đến tình trạng này, cho dù đây là viên độc dược cũng phải uống a.
Chẳng được bao lâu, Lương Tu Ngôn liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cúi đầu vừa thấy ──
Quần áo trên người đâu rồi, sao chỉ còn lại có một cái quần lót báo văn? Phía sau người có cái đuôi vừa nhỏ vừa dài lại còn mượt mà, vậy là sao?
Đột nhiên biến thành bộ dạng này, Lương Tu Ngôn cảm thấy không được tự nhiên cực kỳ, ủy khuất hướng Mạc Tuấn Ninh xin giúp đỡ: “Học trưởng……”
Đương nhiên, ở Mạc Tuấn Ninh xem ra, bộ dáng cậu hiện tại cực kỳ giống mèo con làm nũng, tứ chi thon dài, đuôi lông rủ xuống, còn có âm hành lồi lên được ôm trong quần lót báo văn, thoạt nhìn vừa gợi tình lại vừa đáng yêu, khiến cho người ta không nhịn được thèm khát.
“Biến miêu dược tề.” Mạc Tuấn Ninh bên trả lời, bên vươn tay sờ sờ lỗ tai trên đầu cậu, nói, “Ngươi xem, rất thích hợp với ngươi.”