Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 107 : Bận rộn (trung)
Ngày đăng: 16:33 19/04/20
Kiều Dĩ Hàng giơ tay lên, lơ đãng che mũi lại, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình: “Không có gì. Tôi vào game ít hơn cậu, làm sao mà biết được chứ?“
“Thế à?“ Trương Tri vòng tay đặt lên bàn, đem Kiều Dĩ Hàng vây giữa hắn và bàn.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn bất an nhưng thấy hắn nghiêm túc nhìn màn hình, nhất thời không đoán được hành động này là hữu ý hay vô tâm.
Mùi sữa tắm càng ngày càng đậm, không phải mùi thơm đơn thuần mà còn có mùi da thịt xen lẫn trong đó. Tươi mát mà ngòn ngọt.
“Anh nóng à?“ Trương Tri nghiêng đầu nhìn gò má có chút đỏ lên của hắn.
Kiều Dĩ Hàng ngước lên, ánh mắt lơ đãng quét qua môi Trương Tri. Trong óc đột nhiên hiện lên cảnh bị hôn lúc trước, thân thể không tự chủ khô nóng lên.
Trương Tri đang muốn nâng tay sờ trán hắn thì hắn đột ngột đứng dậy, có chút tức giận nhìn chằm chằm Trương Tri.
“Sao thế?“ Trương Tri buồn bực đứng thẳng dậy.
“… Tôi đi ngủ.“ Kiều Dĩ Hàng vừa nói vừa đẩy Trương Tri ra, đi về phòng ngủ, để lại Trương Tri mờ mịt tại chỗ.
Chẳng nhẽ… Kiều Dĩ Hàng đã ghét hắn tới mức cùng nhìn máy tính cũng không muốn sao?
Trương Tri bực mình ngồi vào chỗ của Kiều Dĩ Hàng, vô thức di chuột.
Ghi chép trò chuyện cùng Đại Dương từ từ hiện ra trước mắt hắn.
Tiểu Thuyền: bỏ đi. Rảnh không?
Đại Dương: kết hôn hả? O(∩_∩)O~ lúc nào cũng rảnh!
…
Kết hôn?
Hệ thống cảnh giác của Trương Tri mãnh liệt báo động. Gần đây hắn rất ít vào game, cũng không thấy Kiều Dĩ Hàng vào, cứ tưởng là hắn cũng bận như mình nào ngờ hóa ra Kiều Dĩ Hàng toàn lên lúc không có hắn.
Ít nhất cũng đủ thời gian để câu dẫn đến một cái đuôi mới.
Bực tức sau bao lần bị cự tuyệt cùng phát hiện mới này thiêu đốt lý trí hắn.
Hắn kéo bàn phím ra, mười ngón gõ như bay.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ngươi là ai?
Đại Dương: (⊙o⊙) hả?
Đại Dương: tỷ, ngươi mất trí nhớ rồi hả?
Trương Tri dùng chút lại nói: “Đương nhiên, nếu anh muốn xâm phạm cái khác tôi cũng rất hoan nghênh.“
Kiều Dĩ Hàng bị chặn họng không nói được tiếng nào.
Trương Tri quay đầu nhìn máy tính: “Có cần tôi tắt máy không?“
“Không cần, từ giờ cậu bắt đầu tuân thủ luật cấm vào thư phòng.“ Kiều Dĩ Hàng đảo mắt qua mật mã trên tay, đột nhiên mất hứng tranh luận với hắn.
Trương Tri nghiêng người đi tới cạnh hắn, đứng lại nói: “Tốt nhất anh ghi lại vào giấy kẻo không lại bị mờ đi mất đấy.“
“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.“ Kiều Dĩ Hàng tức giận đáp.
“Hoan nghênh anh dùng tài khoản game của tôi.“ Giọng Trương Tri đột nhiên trầm xuống, “Ít nhất tôi có thể cam đoan anh sẽ không thấy trong ghi chép trò chuyện của tôi với bất kỳ ai, trừ anh ra, bàn tới hai chữ kết hôn.“
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người.
Trương Tri lách qua hắn, đi về phòng.
Di động truyền đến tiếng gọi yếu ớt.
Kiều Dĩ Hàng phát hiện mình vẫn chưa tắt máy. Hắn đưa lên tai, Trầm Thận Nguyên đang ở đầu kia hô to gọi nhỏ: “Có phải ta đã lỡ nghe được bí mật gì đúng không?“
“Giờ ngươi ở đâu?“
Trầm Thận Nguyên bị câu hỏi đột ngột này của hắn làm ngẩn người: “Ở nhà.“
“Tốt, để cửa mở nhé. Ta lập tức đến đó giết người diệt khẩu.“
Trầm Thận Nguyên: “Tỷ, ngươi còn không hiểu rõ con người ta sao? Miệng ta rất kín. Chuyện ngươi cùng tỷ phu… cũng là Trương Tri, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ tư.“
Chưa cần hắn nói đã có hơn bốn người biết chuyện này rồi.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Trầm Thận Nguyên hiếu kỳ hỏi tiếp: “Nói đi cũng phải nói lại, ngươi như thế nào quan hệ tốt đẹp với tỷ phu hơn? Tỷ phu như thế nào lại thành Trương Tri? Các người bây giờ là ở cùng nhau sao?..“
Kiều Dĩ Hàng quyết đoán dập máy, cũng nghiêm túc lo lắng có nên đến nhà giết Trầm Thận Nguyên diệt khẩu hay không. Tên kia trông thế nào cũng giống gián điệp của mấy tờ báo a.
Những ngày tiếp theo, Kiều Dĩ Hàng phát hiện hắn và Trương Tri lâm vào chiến tranh lạnh.
Hai người sống cùng dưới một mái nhà mà mỗi ngày nói chuyện không quá ba câu. Thường xuyên diễn ra tình trạng hắn rời giường cũng là lúc Trương Tri chuẩn bị tốt bữa sáng đi làm mà đến khi hắn về, Trương Tri nếu không phải giam mình trong phòng thì cũng là chưa trở về.
Số lần hai người gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
Kiều Dĩ Hàng nghẹn ba ngày, đang lo lắng có nên tìm cơ hội phá vỡ cục diện bế tắc này không thì tới lễ mở máy “Hắc bạch chi gian“.